Editor: Voi Con
- ----
"Tiêu Diễn!"
Cô vội vàng gọi, muốn ngăn anh lại, nhưng đã không kịp rồi.
Dấu cắn của anh bao trùm lên vết thương mà Lục Chiếu Hành gây ra, cô không đè được tiếng kêu đau đớn.
Ngay sau đó, đôi môi anh chặn đứng cơn đau đang trào lên cổ họng cô.
Cô liền ngây người.
Anh.....!Anh muốn làm gì?
Cũng may là, nụ hôn này chỉ như chuồn chuồn nước, anh không có ý định làm cô ngay lúc này.
Anh đứng dậy khỏi người cô rồi đi tắt đèn ngủ.
Căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Khuya rồi, em ngủ đi."
Trong bóng đêm, anh nói nhẹ nhàng.
Tô Đồng Đồng cuộn mình trên giường lớn, cô gần như trốn sang một bên tránh xa anh, sau đó kéo chăn chui vào như con đà điểu, không muốn suy nghĩ chuyện xảy ra đêm nay.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tiếp tục, tí tách tí tách, từ dữ dội chuyển sang nhẹ nhàng.
Cô đợi mãi nhưng chưa nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh, thay vào đó là sự lún của đệm, nhắc nhở anh tới gần cô.
Anh nằm sau lưng cô, ôm cả cô lẫn chăn bông vào ngực.
"Em giận anh à?"
Giọng nói của anh đầy sự xin lỗi.
Cô im lặng không nói, hoàn toàn không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Tiêu Diễn không nản lòng, anh kéo chăn cô xuống một chút, đáng thương nói.
ngôn tình tổng tài
"Cho anh một ít đi, mùa thu nên anh cũng lạnh mà."
Tô Đồng Đồng: "......"
Tiêu Diễn không khách khí chiếm hơn nửa cái chăn, ngoài miệng còn trấn an cô.
"Em đừng sợ, anh không làm gì đâu anh thề, chúng ta chỉ đắp chăn bông nói chuyện thôi."
Không có chăn chen giữa, anh ôm cả người cô vào lòng, môi anh kề cổ cô, mỗi khi nói thì hơi thở sẽ phun trên cổ cô khiến cô vừa khẩn trương vừa rùng mình.
"Đừng giận anh được không? Vừa nãy anh là do......!do anh quá tức giận nên anh hơi mất khống chế.
Anh đảm bảo sau này sẽ không làm thế nữa đâu.
"
Khi nói đến câu cuối, cô cảm nhận được sự làm nũng trong câu nói của anh.
Cô có chút không chịu được, dù sao thì Tiêu Diễn vẫn luôn tồn tại như thần, nhưng tại sao boss lại dùng giọng điệu cầu xin pha chút làm nũng với cô?
Cô mệt mỏi khi phải đoán già đoán non liền hỏi anh.
"Tiêu Diễn, tại sao anh lại làm thế?"
"Anh vừa nói rồi đó, do anh quá tức giận thôi....."
"Không phải việc này.
Từ đó đến giờ, anh đều đối xử quá tốt với tôi.
Hẳn là tôi không có giá trị đặc biệt gì với anh đi, vì sao anh đối tốt với tôi như thế?"
Cô đưa lưng về phía anh, thanh âm cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng chính sự bình tĩnh này lại làm Tiêu Diễn cảm thấy tình hình có chút mất kiểm soát.
Đúng vậy, khi ở trước mặt cô thì đa số đều nằm trong tầm khống chế của anh, nhưng đôi lúc sẽ cảm thấy mất khống chế,cô thường có mấy quyết định ngoài suy đoán của anh, ví dụ như quyết định cướp Tô thị, hay ví dụ như sự bình tĩnh lúc này của cô.
Anh trầm mặc một lát, vẫn thành thật trả lời cô.
"Anh cũng không biết, chỉ là nếu có thể khiến em yêu anh thì anh sẽ không để em hận anh."
"Anh muốn tôi sẽ yêu anh?"
Cô bắt được trọng tâm lời nói của anh.
Tiêu Diễn:
"Ừm.
Anh hy vọng em sẽ yêu anh."
"Vì sao?"
Đáp án tiêu chuẩn cho câu hỏi này là, bởi vì tôi yêu em.
Nhưng thời gian bọn họ biết nhau chưa lâu, nên dù anh có nói thì cô cũng không tin.
Vì thế anh thay đổi cách nói.
"Bởi vì anh mong em sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh."
"Vì sao anh muốn tôi ở cạnh anh?"
Cô tiếp tục hỏi.
Tiêu Diễn:
"Vì anh cần em.
Anh sẽ không buông tay."
"Nhưng giờ tôi là vợ của Lục Chiếu Hành.
Chúng ta không có khả năng."
Giọng nói bình tĩnh lộ ra tia bất đắc dĩ.
Tiêu Diễn tìm được tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
"Vậy em ly hôn được không? Chỉ cần em gật đầu, việc còn lại để anh giải quyết, em không cần để ý Lục Chiếu Hành."
"Không được."
Cô dứt khoát trả lời.
Tiêu Diễn siết chặt tay cô.
"Vì sao không được? Lần trước em bảo em có nỗi khổ riêng, đó là gì mà em không thể nói anh nghe?"
Cô cười khổ một tiếng.
"Nếu có thể nói ra thì sao gọi là nỗi khổ riêng? Anh chỉ cần coi như tôi ăn hoàng liên*, khổ mà không thể nói."
Tiêu Diễn tâm tư khẽ động, tiếp tục thử.
"Em lo cho Tô gia à?"
"Không phải."
"Có người uy hiếp em?"
Lần này cô không trả lời, gần như là đồng ý.
Tiêu Diễn lại hỏi.
"Đối phương dùng gì uy hiếp em?"
Tô Đồng Đồng thở dài một tiếng.
"Anh đừng hỏi, nếu thời cơ tới mà tôi còn sống, tôi sẽ nói với anh, dù anh có tin hay không."
Tiêu Diễn là người thông minh, nháy mắt liền hiểu hàm nghĩa phía sau câu nói của cô.
"Vậy nên, nếu em và anh ta ly hôn thì em sẽ chết, phải không?"
Cô trầm mặc, vẫn là trạng thái đồng ý nửa vời.
"Vậy khi nào em mới có thể ly hôn với cậu ta? Không thể là cả đời đi? Chắc em biết, Lục Chiếu Hành cưới em chỉ vì muốn lấy tim em để cứu Lục Minh Vũ, em chờ được nhưng Lục Minh Vũ không chờ được."
Cô vẫn trầm mặc, cái gì cũng không nói.
Cốt truyện quá nhạy cảm, cô sợ nói sai một câu liền bị hệ thống trừng phạt.
Tiêu Diễn thấy cô không nói gì liền nghĩ, đây là chuyện không thể tùy tiện nói.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Khi nào thích hợp lại nói tiếp
Anh hôn lên cổ cô trấn an, làm vì nhột mà co vai lại.
Anh nhìn thân thể cô phản ứng mà vừa lòng, đem cả người cô quay lại mặt đối mặt, hôn lên môi cô.
Kỳ thực anh cũng