"Là tôi."
Tiếng nói cuốn hút truyền qua điện thoại, trùng với âm thanh bên ngoài cửa phòng. Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cố Sanh Sanh xốc chăn nhảy xuống, vọt thẳng đến trước cửa phòng, nhón chân nhìn qua mắt mèo.
Tất cả ánh đèn bên ngoài hành lang đều tập trung lại trên người đó. Thẩm Vọng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, vai áo khoác đen đọng lại vài bông tuyết, vẻ mặt nhàn nhạt, anh tuấn đến vô thường.
Động tác vặn tay nắm cửa của Cố Sanh Sanh chợt dừng lại.
Thẩm Vọng ngoài cửa ngẩng đầu lên, tựa như đang nhìn Cố Sanh Sanh qua mắt mèo, giọng nói ma mị quyến rũ: "Mở cửa."
Trái tim Cố Sanh Sanh bỗng nhiên loạn mất một nhịp. Yêu ma thường dùng vẻ ngoài đẹp đẽ để mê hoặc con người: "Anh... anh thật sự là Thẩm Vọng?"
"..." Thẩm Vọng ngừng một chút, "Là tôi."
Cố Sanh Sanh nghe ra một tia chột dạ, cô cảnh giác nói: "Chứng minh anh là Thẩm Vọng đi."
Thẩm Vọng hỏi lại: "Muốn tôi chứng minh thế nào?"
Cố Sanh Sanh: "Bình thường Thẩm Vọng gọi tôi là gì?"
Thẩm Vọng không chút do dự: "Tiểu quái vật."
Cố Sanh Sanh hỏi tiếp: "Thẩm Vọng thích nhéo chỗ nào của tôi?"
Thẩm Vọng ho khan hai tiếng, nắm tay chắn trước môi, chần chờ một lát mới nói: "... Mặt?"
"Đáp án đơn giản như thế mà vẫn phải suy nghĩ, quá khả nghi!" Cặp mắt tròn vo của Cố Sanh Sanh xoay chuyển, nói: "Bình thường Thẩm Vọng hay hát cho tôi nghe, anh hát thử vài câu xem."
"Đi đây." Thẩm Vọng phất tay, lệnh cho vệ sĩ sau lưng đẩy xe đi.
"Ơ... Chờ đã! Thẩm Vọng!" Cố Sanh Sanh gấp đến quýnh quáng tay chân, bất chấp tất cả mở cửa ra.
Thẩm Vọng hất cằm, khóe môi gợi lên ý cười: "Em..."
Chưa nói xong, một cơ thể mềm mại ấm áp đã đâm sầm vào lồng ngực anh: "Thẩm Vọng, đúng là anh thật rồi! Sao anh lại đến đây? Lúc nãy làm tôi sợ muốn chết huhuhu..."
Thẩm Vọng kéo vạt áo khoác bọc cô lại trong lòng mình. Áo khoác anh dính hơi lạnh, bàn tay ôm cô lại nóng bỏng khô ráo, mang theo toàn hơi thở quen thuộc của Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh bắt đầu làm mèo nhỏ quấn người, nhanh nhẹn nép sát vào người anh, líu ra líu ríu bày tỏ nỗi tủi thân.
Thẩm Vọng không nhịn được nhắc nhở cô: "Còn người ở đây."
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, một đám vệ sĩ và người giúp việc đứng cách đó không xa, người nào cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trên mặt như dán mấy chữ "tôi không thấy gì hết".
"!!!" Cố Sanh Sanh chui tọt vào lồng ngực Thẩm Vọng, không dám ló đầu ra.
Thẩm Vọng giơ tay, đám giúp việc ôm đồ nối đuôi nhau vào phòng, chốc lát liền sắp xếp xong.
Thẩm Vọng tự mình đẩy xe tiến vào, lúc này mới kéo áo khoác ra, xoa nắn gương mặt đỏ bừng của Cố Sanh Sanh: "Người đi hết rồi, em còn muốn tự buồn chết mình sao?"
Cố Sanh Sanh nghe vậy mới ngẩng đầu lên, phát hiện căn phòng đã rực rỡ hơn trước, đồ trên giường đổi thành bộ hay dùng ở nhà, vừa mềm vừa mát, còn tản ra chút mùi nắng nồng nàn.
Cố Sanh Sanh nhảy lên giường, ôm chiếc đệm mềm thỏa mãn cọ qua cọ lại.
"Là đệm tôi thích nhất nè!"
Thẩm Vọng cởϊ áσ khoác, theo sau nằm lên giường, anh sờ thứ mềm mại đang nằm trong ngực Cố Sanh Sanh, không chút khách khí rút ra ném thẳng sang một bên.
Cố Sanh Sanh lầm bầm một tiếng, liền bị Thẩm Vọng tóm eo dúi vào trong lòng. Ngực Thẩm Vọng rộng lớn, vòng ôm ấm nóng, hương thơm sữa tắm thoang thoảng, còn có cả viêm dương khí mà cô hằng tâm tâm niệm niệm.
Cố Sanh Sanh nằm trong ngực Thẩm Vọng cọ tới cọ lui, mãi đến khi Thẩm Vọng gần như mất kiên nhẫn phải đưa tay ra giữ cô lại: "Đừng cọ nữa, không có sữa."
"... Thô bỉ!" Mặt Cố Sanh Sanh nóng lên, lớn tiếng chỉ trích anh.
Thẩm Vọng chậc một tiếng: "Tôi đi nhé."
"Anh đi đi." Cố Sanh Sanh trở người, cưỡi hẳn lên bụng Thẩm Vọng, đem anh đè dưới thân mình.
Vòng eo rắn chắc của Thẩm Vọng xoay một phát, thiếu chút nữa hất Cố Sanh Sanh đang phát rồ thẳng xuống đất, khiến cô sợ hãi kêu lên: "Làm gì đó, đừng đẩy tôi chứ!"
Thẩm Vọng xùy một tiếng, lại hất Cố Sanh Sanh xuống thêm lần nữa, lồng ngực chấn động: "Đồ ngốc."
Cố Sanh Sanh vội vàng kéo vạt áo Thẩm Vọng, thấy khóe môi hồng nhuận của anh đang giương lên, thoạt nhìn có chút ngả ngớn, ngay sau đó cảm giác ngại ngùng liền ập đến.
Cố Sanh Sanh xoay người thoát khỏi của Thẩm Vọng, nằm xuống đưa lưng về phía anh. Chiếc giường này bình thường ba người các cô nằm cùng nhau vẫn rất thoải mái, đêm nay lại tự nhiên trở nên chật chội, chắc là vì có Thẩm Vọng nóng bỏng đang tỏa hơi ấm sau lưng.
Cơn buồn ngủ của Cố Sanh Sanh bỗng nhiên biến mất, cặp mắt trong veo lấp lánh nước của cô mở to, nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ trên bàn đến phát ngốc. Thứ này ban nãy vốn không có ở đây, hình như là bên Thẩm gia mới mang đến. Cố Sanh Sanh tự hỏi không biết bên trong có gì ăn ngon hay không.
Một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau lưng vòng đến kéo Cố Sanh Sanh trở về, bắt cô mặt đối mặt với mình.
"Vẫn chưa ngủ." Thẩm Vọng khẳng định chắc nịch.
Cố Sanh Sanh trừng mắt nhìn khuôn mặt vừa tức tối vừa tuấn tú của Thẩm Vọng, hơi thở hai người đan xen nhau, giống như dưỡng khí đều bị cuốn đi hết vậy. Cô nín thở trong vô thức: "Sao anh biết tôi chưa ngủ?"
Thẩm Vọng: "Lúc em ngủ không ngoan như thế."
Lúc Thẩm Vọng nói chuyện, cánh môi anh cứ như có như không chạm vào Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, bàn tay to lớn của Thẩm Vọng lại bóp sau gáy cô, chậm rãi xoa nắn: "Ngủ đi, sáng mai không cần quay phim nữa à?"
"Quay... quay chứ." Tay Thẩm Vọng ấm áp khô ráo, lòng bàn tay có vài vết chai nhỏ, vuốt ve sau gáy Cố Sanh Sanh mang đến từng trận tê dại, mèo nhỏ Cố Sanh Sanh thích thú híp mắt, thu gọn chân tay: "Sáng mai 8 giờ, phải gọi tôi..."
Cố Sanh Sanh cọ cọ trong lòng Thẩm Vọng, tìm một tư thế nằm sấp thoải mái, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngay giây phút trước khi cô ngủ say, trên trán đột nhiên có một cái chạm nhẹ, tựa như bông tuyết rơi xuống.
Đèn tắt. Thẩm Vọng siết chặt Cố Sanh Sanh vào lòng, một quả bóng mềm mại kề sát trước ngực, vừa phù hợp lại vừa thỏa đáng, lấp đầy tất cả cảm xúc trống trải trong tim anh mấy ngày qua.
Một giấc này của Thẩm Vọng ngủ cực kỳ sâu. Vào lúc bị đánh thức bởi mùi thơm của cháo, phản ứng đầu tiên của Thẩm Vọng chính là sờ trước ngực mình, lại không thấy ai.
Thẩm Vọng đột nhiên bật dậy, sắc mặt trong phút chốc hiện lên vài tia hung ác.
"Thẩm Vọng, tỉnh rồi hả?" Một giọng nói dịu dàng vang lên cách đó không xa.
Giống như vào cái khoảnh khắc trượt ngã vào không trung lại được một bàn tay đưa ra kéo lại. Lồng ngực Thẩm Vọng phập phồng, anh mở mắt hướng đến nơi âm thanh phát ra.
Ánh sáng trước mắt trong trẻo sáng ngời, chiếu đến thân ảnh nhỏ nhắn mảnh mai bên cạnh cửa sổ. Thẩm Vọng vươn tay về phía cô.
Chiếc nồi nhỏ đựng cháo đặc trắng đục sánh mịn đang không ngừng nổi bong bóng, Cố Sanh Sanh khuấy sơ, đậy nắp rồi trở lại bên giường.
Cố Sanh Sanh nắm một tay Thẩm Vọng muốn đỡ anh lên, lại bị Thẩm Vọng kéo phắt một phát, tiếp theo anh vùi mặt vào vòng eo thon thả của cô, khẽ