Tuyết lớn bắt đầu rơi từ đêm qua, bay lả tả như sợi bông gòn, độ dày đã gần ngang bắp chân. Cố Sanh Sanh mang giày da dày, bước đi sột soạt trên nền tuyết trắng, chật vật đi đến địa điểm quay phim của đoàn.
Phao Phao vừa thấy Cố Sanh Sanh liền căng thẳng: "Chị Sanh Sanh, tối qua em tắt máy ngủ mất, sáng nay mới thấy cuộc gọi của chị, muộn thế tìm em có việc gì không?"
Cố Sanh Sanh à một tiếng, lúc này mới nhớ đêm qua vì nhất thời sợ hãi nên đã gọi cho Phao Phao, cô lắc đầu: "Không có gì đâu."
Phao Phao thở phào nhẹ nhõm, cầm cọ lên cẩn thận trang điểm cho Cố Sanh Sanh. Da Cố Sanh Sanh vừa ẩm vừa sáng, không có chút tì vết nào, ngũ quan gần như hoàn mỹ, Phao Phao cứ sợ kỹ thuật trang điểm gà mờ của mình sẽ làm ảnh hưởng đến dung mạo mỹ miều này.
Cố Sanh Sanh cuộn mái tóc dài lên, động tác nhanh nhẹn trong phút chốc đã quấn xong một búi tóc, cần cổ thiên nga trắng mảnh khảnh cứ thế lộ ra. Làn da trắng trẻo sáng sủa của cô lúc này lại ẩn hiện vài mảng đỏ hồng như cánh hoa đào, chạy dọc xuống dưới bị quần áo che khuất.
"!" Phao Phao suýt chút nữa đánh rơi hộp phấn trong tay.
Cố Sanh Sanh nhìn cô qua gương: "Em không sao chứ? Có chuyện gì thế?"
Phao Phao vừa định mở miệng, An Hà và Tịch Tuyết Nhi đã vội vàng chạy đến, cuốn theo một luồng hơi lạnh vào trong: "Lạnh chết tớ rồi, may mà vừa kịp giờ! Suýt..."
An Hà ngẩng đầu lên thấy Phao Phao cũng ở đây liền nhanh chóng chọc Tịch Tuyết Nhi một cái, việc hai cô bí mật rời khỏi đoàn phim không nên để người ngoài biết được. Tịch Tuyết Nhi lập tức sửa lời: "Đều tại tớ ngủ quên, Sanh Sanh cậu cũng thật là, không thèm gọi bọn tớ một tiếng."
Cố Sanh Sanh tiếp nhận ánh mắt của An Hà, linh hoạt đáp lại: "Ai bảo các cậu nháo nhào cả đêm không chịu ngủ sớm."
An Hà và Tịch Tuyết Nhi cũng không nói nữa, nhanh chân đến phòng thay đồ đổi trang phục diễn. Thời gian không còn nhiều, hai người còn phải làm kiểu tóc cổ trang, không có người đến trễ nào có thể sống sót trong tay đạo diễn Trương.
Tối hôm qua chị Sanh Sanh ngủ cùng Tịch Tuyết Nhi và An Hà, vậy dấu vết đó... Phao Phao bị chính trí tưởng tượng của mình dọa cho run rẩy, cô lắc đầu thật mạnh để gạt những suy nghĩ kì cục kia ra khỏi tâm trí.
Cố Sanh Sanh nhìn Phao Phao đầy khó hiểu: "Em bị sao vậy?"
"Em... em không sao." Phao Phao đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng tự trách bản thân một trận, chị Sanh Sanh đối tốt với mình như thế, vậy mà mình lại nghĩ người ta thành ra như vậy!
Phao Phao bôi chút kem che khuyết điểm, che những vệt đỏ sau cổ Cố Sanh Sanh lại, sau đó phủ thêm áo choàng lông chống lạnh, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện.
Cố Sanh Sanh cực kỳ hợp với màu đỏ, phục trang dùng để quay được làm rất tinh xảo và lộng lẫy, khoác lên người Cố Sanh Sanh càng thêm phát huy vẻ đẹp của nó. Gia tộc Sở Minh Phù định cư dưới chân núi tuyết, mỗi lần quay phim cô đều mặc trang phục mùa đông, khoác bên ngoài là áo khoác lông cừu.
Rất nhiều diễn viên nữ không thích kiểu tạo hình trang phục mùa đông này, vì chúng làm họ trông mập hơn khi lên hình. Cố Sanh Sanh thì ngược lại, cô mặc trang phục mùa đông lông lá dày cộm không bị mập thêm chút nào, lúc quay phim lại càng uyển chuyển duyên dáng hơn mười phần.
Cảnh quay hôm nay tương đối nhẹ nhàng, Sở Minh Phù đang dần dần có tình cảm với Ngụy Vô Song, hai người chơi đuổi bắt dưới chân núi, Sở Minh Phù dạy kiếm pháp gia truyền cho Ngụy Vô Song, sau đó cùng nhau ăn thịt nướng, bầu không khí ngọt đến mức khiến người ta phát chán.
Ngụy Vô Song được Sở gia nhận nuôi, quần áo trên người cũng đổi thành loại của công tử nhà giàu, khí phách hăng hái, vào mắt Sở Minh Phù vẫn là một tên tiểu tử nghèo nàn rách rưới, hắn với Sở Minh Phù lúc thì thân mật, lúc thì vui vẻ, ánh mắt nhìn cô vừa hèn mọn vừa mong mỏi, không cách nào che giấu được.
Cố Sanh Sanh không thể bắt kịp diễn xuất của Tạ Tử Khanh. Ánh mắt của cô quá trong sáng, cho nên không thể nhập tâm được vào Sở Minh Phù vừa độc ác vừa ranh mãnh phức tạp kia. Đạo diễn đành phải giải thích cho cô: "Cô nhìn cậu ấy, rồi nghĩ đến người trong lòng mình, người mà cô muốn gặp nhất vào ngay lúc này ấy."
Mắt hạnh Cố Sanh Sanh khẽ chớp, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tạ Tử Khanh, không thể nghi ngờ vẻ ngoài của anh rất anh tuấn, tiếc là dáng dấp hơi non nớt, hỉ nộ ái ố gì đều hiện rõ hết ra mặt.
Trước mắt cô bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt khác, đẹp trai, chững chạc, lạnh lùng. Anh không tùy ý cười xán lạn như Ngụy Vô Song, anh chỉ biết hơi cong khóe môi, để lộ ra ý trào phúng ngạo mạn.
Nhưng cũng chính anh vào nửa đêm nửa hôm không ngại gió tuyết chạy đến đây ở cùng cô, lúc cô khóc thút thít sẽ ôm cô vào lòng dỗ dành. Thẩm Vọng chính là người như vậy, vừa đáng ghét lại vừa mâu thuẫn.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh ửng đỏ, cảm xúc đột nhiên tăng vọt, cô nhìn Ngụy Vô Song với ánh mắt sáng lấp lánh, ngọt ngào đến nỗi Ngụy Vô Song Tạ Tử Khanh có chút không cưỡng lại được, hai lỗ tai hồng lên. Tổ quay phim bên kia vừa hô chuẩn bị, Tạ Tử Khanh liền bảo muốn uống nước, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.
Đạo diễn vỗ tay khen ngợi: "Phải diễn như thế chứ! Đây là lúc Sở Minh Phù không thể nào không từ chối tên tiểu tử nghèo kia, cảm xúc phải rối rắm vào!"
Cố Sanh Sanh nào biết đạo diễn suy nghĩ phức tạp như thế. Kết thúc quay phim vừa đúng giữa trưa, Cố Sanh Sanh đói đến mức bụng dính vào lưng, bước chân nhẹ nhàng tiến đến khu vực ăn uống.
Thời gian ăn cơm, các nhân vật phụ và diễn viên quần chúng khoác áo lông dày, tay bưng hộp cơm ghé đầu ăn cùng nhau. Trời lạnh đóng băng cả nước, mọi người lại tán gẫu rất nhiệt tình, hiển nhiên là đang vây quanh Cố Vân Yên.
"Đừng nói nữa, cô ấy đến rồi kìa!" Có người lên tiếng nhắc nhở, mọi người ngay lập tức im bặt.
Cố Vân Yên cười nói chào hỏi Cố Sanh Sanh: "Chị Sanh Sanh, ngồi bên này đi."
Cố Vân Yên mặc phục trang của Ninh Ca, khuôn mặt được hóa trang sáng sủa sắc bén, so với khí chất điềm đạm bẩm sinh của cô cực kỳ đối lập. Cố Sanh Sanh cũng mặc quần áo màu đỏ, sặc sỡ bức người, không nhìn Cố Vân Yên lấy một lần mà đi thẳng đến lấy cơm hộp.
Một cô gái vai phụ tên Lăng Linh muốn lấy lòng Cố Vân Yên, thấy vậy liền giương giọng lên: "Chị Sanh Sanh này, trông chị khí sắc hồng hào thế kia, chắc là tối hôm qua ngủ ngon lắm nhỉ?"
Cố Sanh Sanh lấy làm khó hiểu hỏi lại: "Tối qua cô ngủ không ngon sao?"
"Haizz, bọn tôi chăn đơn gối chiếc, sao mà bằng chị được." Lăng Linh đắc ý trao đổi nụ cười mang ý ngầm với những người xung quanh.
Cố Sanh Sanh không biết các cô đang cười chuyện gì, nhưng cô có thể nhìn ra kiểu ác ý và bài xích này.
Cố Sanh Sanh chậm rãi gật đầu: "Nhìn ra được, bọng mắt rõ thế kia."
Một tiếng phụt vang lên.
"..." Lăng Linh trừng mắt nhìn mặt Cố Sanh