Trần Ngôn không trực tiếp vào nhà.
Trong gara nhà mình, anh tựa người vào ô tô hút thuốc, rất ít khi anh hút thuốc.Nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.Cũng may hôm nay Bạch Kiều Kiều mang theo vệ sĩ đi cùng, anh không thể tưởng tượng được Bạch Kiều Kiều, một cô gái yếu đuối, nếu không mang theo vệ sĩ thì có thể đối phó với hai tên buôn người đó.Hiên Hiên có thể bị bắt đi, nhưng tiếp theo sẽ như thế nào? chuyện gì xảy ra.Hậu quả như vậy nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.Anh nhắm mắt lại, dập tắt điếu thuốc trên tay, dựa vào ghế, nhéo sống mũi.Vừa định xuống xe đi về nhà, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.Nhìn thoáng qua, chính là Tô Vũ người mà anh chơi cùng từ nhỏ, đang gọi điện."Xin chào?""Anh Ngôn, anh đang làm gì vậy?""Đỗ xe, đang chuẩn bị lên lầu, có chuyện gì?""Ồ, chỉ nghĩ rằng đã lâu rồi không gặp nhau.
Chúng ta tụ tập một lát." Tô Vũ cười khúc khích.Trần Ngôn nghe hắn nói như vậy, liền biết tiểu tử này nhất định có chuyện khác muốn làm: "Không phải hôm nay, chúng ta hẹn ngày khác, đến lúc đó có thể cùng nhau tụ tập."“Không!” Tô Vũ hạ giọng nói: “Chị dâu không ở cùng anh phải không?”Bạch Kiều Kiều? Tại sao anh vẫn còn dính líu đến cô ấy?Trần Ngôn trả lời: "Đang trông con ở nhà, vì vậy nếu có thắc mắc thì nhanh lên.""Kỳ thật không có việc gì." Tô Vũ bỗng nhiên có chút thần bí nói: "Mạn Ly đã trở lại, lần này tụ tập nhỏ mục đích chủ yếu là để tẩy trần cho cô ấy.""Ồ, vậy thôi.
các cậu vui vẻ chơi đi, tôi sẽ không đi đâu" Trần Ngôn bình tĩnh nói, không có chút gợn sóng nào."Anh Ngôn, anh thực sự không đến à?" Tô Vũ không thể tin được nói: "Mạn Ly cũng nói rằng cô ấy đã không gặp anh vài năm rồi."Hồi đó hai người gần như đã đính hôn.
Tô Vũ gần như buột miệng nói ra.Trần Ngôn không muốn nói chuyện này, "A Vũ, tôi không liên quan gì đến Cố Mạn Ly vì vậy đừng xen vào"Cố Mạn Ly, đúng là bà nội Trần Ngôn trước đó đã có ý định để hai người đính hôn, nhưng quyết định cuối cùng nằm trong tay anh, trước đây không có gì và bây giờ cũng vậy.Sau khi bị Trần Ngôn từ chối, Tô Vũ còn muốn nói cái gì khác."Được rồi, tôi về trước, Hiên Hiên còn ở nhà chờ tôi." Nói xong liền cúp điện thoại.Sau khi cúp điện thoại, Tô Vũ bất đắc dĩ thở dài nhìn cô gái ngồi đối diện.Cố Mạn Ly chắc chắn là một người đẹp tuyệt vời, với lông mày liễu và đôi mắt hạnh, chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi anh đào và khuôn mặt trái xoanCô nâng cằm, ánh mắt mong đợi hỏi Tô Vũ: "Thế nào rồi? Trần Ngôn đồng ý đi không?"Tô Vũ lắc đầu, ngập ngừng nói: “Anh Ngôn bận quá, ở nhà còn có con nên không đến được.”Cố Mạn Lý không cam lòng cắn môi, "Vợ anh ấy thì sao? Cô ấy không đến đây để tụ tập sao? Vợ anh ấy không thể hiểu chuyện hơn sao?"Khi cô ấy nói từ "vợ" giọng của cô ấy đặc biệt mạnh mẽ.Tô Vũ không đành lòng nhìn cô buồn bã, vội vàng an ủi: “Em không biết vợ của anh Ngôn…”Ở bên kia, Trần Ngôn đã lên lầu và đang chuẩn bị ăn bữa tối ở nhà.“Anh về rồi.” Bạch Kiều Kiều nhẹ nhàng nói khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại.Nghe thấy những lời chào quen thuộc, Trần Ngôn đã quen với việc có một người như vậy nói những lời này với anh khi anh quay lại."Ừ." TRần Ngôn ngay lập tức nhìn thấy Bạch Kiều Kiều đang dựa vào ghế sofa và đọc sách.Cô ăn mặc giản dị ở nhà, bộ quần áo ở nhà màu xám, lớp trang điểm trên mặt đã được tẩy đi, tư thế thoải mái, khi đọc sách trông đặc biệt đoan trang.Anh đi đến chỗ cô và ngồi xuống."Hai tên buôn người kia thế nào rồi?" Bạch Kiều Kiều đặt cuốn sách xuống, hỏi."Vẫn đang điều tra tung tích của những đứa trẻ bị bắt cóc trước đây và khi đến thời điểm họ sẽ tuyên án.
Đừng lo lắng, họ sẽ không thể chạy trốn." Trần Ngôn giải thích ngắn gọn tình hình.Bạch Kiều Kiều không biết rằng mẹ của Trương Viễn Phong có liên quan đến vụ bắt cóc