Hiên Hiên đã hoàn toàn quên mất buổi sáng mình không hài lòng với cha già vì không đồng ý mua con cá heo.
Cậu đang ôm đùi Trần Ngôn làm nũng.Trong mắt Bạch Kiều Kiều, đây là cảnh tượng cha nhân ái, con hiếu thảo.Tuy nhiên, sau khi hiểu được lời nói của con trai, đã ôm con trai và đặt con lên ghế sofa để ngồi cạnh con.Anh liếc nhìn Hiên Hiên, như thể không quen biết : "Nói cho ba biết, con đang muốn điều gì?"Trần Ngôn biết rằng con trai mình sẽ có điều gì đó để yêu cầu khi thằng bé ra vẻ làm nũng để lấy lòng anh.
Anh cũng tin những gì Bạch Kiều Kiều nói về những kẻ buôn người và không ảnh hưởng gì đến cậu bé.Sau khi bị nhìn thấu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Hiên lộ ra nụ cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên sự khao khát: “Con muốn mua bút chì màu mới.”"Không." Trần Ngôn từ chối thẳng thừng.Sau khi bị từ chối.
Nụ cười của cậu biến mất ngay lập tức, nhưng không khóc hay làm ầm lên.
Nó chỉ có vẻ hơi khó xử."Con đã có rất nhiều bút màu rồi, không thể tiếp tục mua được." Trần Ngôn biết Hiên Hiên có sở thích sưu tầm bút màu, nhưng sẽ không nuông chiều cậu ấy mãi.Bạch Kiều Kiều ở bên cạnh không thể xen vào, cô muốn mua cho Hiên Hiên, nhưng Trần Ngôn dạy dỗ con, cô xen vào là không đúng.Dự định xem có ngày nghỉ hay lý do gì không để đưa cho Hiên Hiên.Hiên Hiên cũng biết mình có rất nhiều bút chì màu, nhìn thấy bút mới, cậu vẫn không khỏi muốn mua nó, Trần Ngôn nói không mua thì thật sự không mua làm nũng cũng vô dụng.Vì vậy cậu chạy đến chỗ Bạch Kiều Kiều như không có chuyện gì xảy ra và ôm lấy cánh tay cô.Cậu nói một cách nịnh nọt: “Mẹ ơi, bức tranh của con sắp