Nói ra lòng lại xót xa, Hác Mộc sống đến lớn tầm này cũng chưa bao giờ thích ai, cũng không biết mình cong hay thẳng.
Nhưng là người luôn thưởng thức cái đẹp.
Lộ Chiêu Hành ra khỏi phòng tắm, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng rộng rãi, hắn dùng keo vuốt tóc tạo kiểu tóc cố định hướng xuống dưới, cả người có một chút hơi thở của sự sống.
Dáng dấp của hắn có thể nói là hoàn mỹ.
Xương quai xanh lộ ra khỏi áo choàng tắm vừa đẹp vừa gợi cảm, vì áo choàng tắm rất rộng, có thể thấp thoáng nhìn thấy cơ ngực săn chắc quyến rũ, hơn nữa lúc hắn bước đi lại để lộ ra cặp chân dài đến lạ lùng......!Khụ khụ!
Mặt của Hác Mộc rất không biết điều mà nóng lên.
Cậu mở to mắt ra vẻ bình tĩnh nhìn vào màn hình điện thoại.
Ngược lại thì Lộ Chiêu Hành cũng không có nghĩ nhiều, chủ yếu hắn không dám nghĩ nhiều, sợ một khi đã nghĩ thì không có cách gì cứu vãn được.
Hắn đi ta thất Lộ Chiêu Hành còn chơi điện thoại, đi tới nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi đi."
Hác Mộc vốn cũng không muốn chơi, thế nên mượn dốc xuống lừa, gật đầu nói: "Ừm."
Cậu đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó cơ thể cứng đơ dè dặt nằm xuống.
Emmm......!Sao mà có cảm giác phi tần mới được sắc phong đang nằm chờ được sủng hạnh vậy nè?
Hác Mộc cau mày, túm lấy góc chăn, nhìn người đang đi từ cuối giường sang đầu giường bên cạnh.
Lộ Chiêu Hành nhìn vẻ mặt viết chữ khẩn trương, khẽ cười nói: "Sợ anh không giữ chữ tín hả?"
Hác Mộc lập tức nói: "Dĩ nhiên không phải......!Em đang nghĩ, bọn mình phải ngủ thế nào?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Em muốn ngủ thế nào?"
"......"
Cậu muốn nằm thẳng ngủ thôi.
Vì sao à?
Vì ngủ mà mặt đối mặt, trước ngực Lộ Chiêu Hành lại không có mảnh vải nào, đập vào thị giác rất kích thích đó!
Nhưng quay lưng lại ngủ đối với thế giới AO mà nói rất nguy hiểm!
Tuy cậu tin tưởng Lộ Chiêu Hành, nhưng cậu cũng tin rằng, lý trí không thể thắng bản năng
Vì thế cậu kiên định nằm với tư thế thẳng, nhắm mắt lại giống như chờ chết nói: "Đến đây đi."
Lộ Chiêu Hành: "......"
Hắn cố gắng nhịn cười, cúi xuống nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.
Thật sự rất nhẹ nhàng, giống như chạm vào một báu vật, dịu dàng làm say lòng người.
Dù lúc đầu Hác Mộc đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có chút kinh ngạc mở mắt: "Có thể thế này hả?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Ừ."
Thật ra chỉ cần dựa vào nhau là được, vì bên trong chăn là nơi chưa tin tức tố tự nhiên.
"......"
Hác Mộc đã từng tưởng tượng bị tin tức tố của Lộ Chiêu Hành bao bọc là cảm giác gì, có thể sẽ có cảm giác áp bức, hoặc là cảm giác hít thở không thông, nhưng lúc cơ thể cậu được mùi hương bạch đàn bọc lấy, cậu lại cảm thấy một sự thoải mái, cứ như mọi khó chịu vì không thể thích ứng với cơ thế này từ lúc xuyên sách đến nay vì tin tức tố của Lộ Chiêu Hành mà biến mất.
Cậu không thể không nghiêng đầu.
Chẳng lẽ đây là tác dụng của độ xứng đôi trăm phần trăm của tin tức tố?
Lộ Chiêu Hành nhìn ánh mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"
Hác Mộc lắc đầu, "Cảm ơn anh nha."
Lộ Chiêu Hành nói: "Cảm ơn cái gì?"
Hác Mộc: "......"
Cảm ơn hắn đã vì cậu hiến dâng không vụ lợi?
Về suy đoán tiêu hao tin tức tố quá nhiều có thể tổn hại đến cơ thể, tuy Hác Mộc rất lo lắng, nhưng không thể nói ra mấy cái đó đâu.
Nói ra có nghĩa là đang nghi ngờ.
Không có người đàn ông nào chịu được sự hoài nghi như vậy!
Cho nên cậu do dự nói: "Thì em thấy làm phiền anh quá."
"......"
Lộ Chiêu Hành im lặng một lát: "Em có thể xem như đây là nghĩa vụ vợ chồng."
Hác Mộc: "......"
Cậu nhất thời không đáp lại được câu nói của Lộ Chiêu Hành, cũng may Lộ Chiêu Hành không làm cậu xấu hổ, cười nói thêm: "Ngủ đi."
"À......!Ừ."
Hác Mộc nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lúc con người đang nhắm mắt, các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn, cho nên Hác Mộc cảm thấy được rõ ràng cánh tay đặt lên lưng cậu có chút cứng nhắc.
Tại sao tay của Lộ Chiêu Hành lại dùng sức trên người cậu, không mệt chết sao?
Trị liệu tin tức tố gì gì đó đã khiến Hác Mộc rất băn khoăn, nên sao cậu có thể làm người không thể ngủ ngon chứ?
Hác Mộc bất ngờ mở mắt, nghiêng đầu nhìn về Lộ Chiêu Hành.
Lộ Chiêu Hành chưa ngủ, thấy cậu nhìn mình, đang tính hỏi làm sao vậy, chỉ thấy người này đột nhiên nghiêng người, lăn vào trong ngực hắn.
"......"
Hác Mộc nói: "Ôm ngủ hiệu quả có phải sẽ tốt hơn không?"
Về việc thị giác kích thích, kích thích thù cứ kích thích đi, cậu không nhìn là được chứ gì!
Cơ thể Lộ Chiêu Hành cứng lại một chút, rất nhanh thả lỏng, nhẹ nhàng cười nói: "Ừ."
Hắn đưa tay ra sau Hác Mộc, vừa không đè nặng cậu, vừa không dùng sức quá nhiều.
Cuối cùng Hác Mộc cũng có thể an tâm nghỉ ngơi, vì nguyên nhân đối mặt với nhau, tin tức tố mùi bạch đàn trên người Lộ Chiêu Hành càng ngào ngạt, cậu cuối đầu chun chun mũi, dựa vào lòng ngực Lộ Chiêu Hành, dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng thả lỏng, ngửi mùi hương làm cậu cảm thấy an toàn trước mặt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở cậu dần dần ổn định, Lộ Chiêu Hành mở to mắt không buồn ngủ chút nào.
Cảnh tượng thế này hắn đã tưởng tượng không ít lần, vào lúc chân chính trải nghiệm, hắn bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn người tựa vào lòng mình, bởi vì đang cúi mặt, phần gáy lộ ra, xương sống nhô ra không rõ ràng, làn da trắng nõn thoạt nhìn yếu ớt lại mẫn cảm.
Lần đầu Lộ Chiêu Hành chú ý đến cổ của Hác Mộc là lúc bọn họ hợp tác lần đầu tiên.
Khi đó thời tiết nóng bức, người trong đoàn phim dường như chẳng có chút tin thần gì, chỉ có một mình Hác Mộc sức sống dồi dào chạy qua chạy lại ở đoàn phim, hình như cậu đang tránh né ai đó, sau đó chọn gốc cây Dã Hương hắn ngồi hóng mát đọc kịch bản, leo lẻn thoăn thoắt.
Sau khi người đến tìm cậu bỏ đi, cậu ở trên cây ôm lấy thân cây nhảy xuống.
Cậu nhảy không được tốt lắm, dưới chân lung lay một chút, Lộ Chiêu Hành theo bản năng đỡ lấy cậu.
Hác Mộc nói cảm ơn hắn, phủi phủi bụi bẩn trên áo sơ mi ngắn tay, rơi ra hai cái lá cây khô héo.
Khi đó Hác Mộc đưa lưng về phía hắn, phần gáy vì trời nắng mà mồ hôi đầm đìa khiến da cậu càng thêm mịn màng, có chút hấp dẫn.
Mà Hác Mộc giờ đây, phần