Lúc Hác Mộc đến nhà trẻ, trong đại sảnh ở nhà trẻ đang tổ chức hoạt động gia đình, ồn ào náo nhiệt.
Cậu cũng không thèm để ý tới người lớn trẻ nhỏ đang chạy nhảy xung quanh, lập tức đi sâu vào bên trong.
Ở trong góc tối tăm, một đứa bé năm tuổi đang cuối đầu ngồi trên mặt đất, nhào nặn đất sét rực rỡ sắc màu, có một người đang quay lưng về phía Hác Mộc, đang cố gắng giao lưu với đứa bé.
Hác Mộc một lòng đi tìm bé con, không chú ý đến người khác, cách một khoảng cách rất xa gọi: "Tiểu Nhạc.
"
"! ! "
Âm thanh không tính là lớn, nhưng bé con ngồi trên mặt đất rất nhạy bén ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, mặc dù trong đôi mắt vẫn ngơ ngác, nhưng bé đã đứng dậy.
Nhìn bé con chạy về phía mình bằng đôi chân bé nhỏ, Hác Mộc lập tức ngồi xổm xuống đất dang hai tay ra.
Một cái bánh trôi nhỏ ấm ấm nhào vào trong lòng cậu, Hác Mộc lập tức cảm thấy được chữa lành.
Giới thiệu một chút, bánh trôi nhỏ này là em trai cùng cha khác mẹ với Hác Mộc, bây giờ đang theo học ở nhà trẻ Dương Quang.
Hai anh em ngồi trên xổm trên mặt đất một lát, Hác Mộc muốn đẩy bánh trôi trong lòng mình ra, nhưng không đẩy ra được, một khoảng thời gian không gặp, bánh trôi dường như thức tỉnh thuộc tính Koala rồi.
Hác Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ dành: "Tiểu Nhạc ngoan nè, anh không đi đâu hết, buông anh ra trước được không?"
Bánh trôi nhỏ do dự một lúc, buông lỏng cánh tay ra, nhưng vẫn dùng tay túm lấy vạc áo anh trai không buông.
Hác Mộc nhân thiết nhéo má em trai, hỏi: "Tiểu Nhạc có nhớ anh không?"
"! ! "
Bánh trôi nhỏ mở to mắt nhìn cậu.
Hác Mộc: "! ! "
Được rồi, vẫn không nói tiếng nào.
Cũng không sao, bác sĩ nói từ từ rồi sẽ nói.
Sở dĩ Tiểu Nhạc không tham gia hoạt động gia đình như những đứa bé khác là vì bé bẩm sinh không như những đứa trẻ khác, có triệu chứng giống như bệnh tự kỷ, trải qua quá trình trị liệu cũng có cải thiện, nhưng bé vẫn như lúc trước cực kỳ bài xích người lạ, Giang Chi nghe bác sĩ đề nghị gửi bé vào nhà trẻ, còn đặc biệt tìm người chăm sóc.
Chỉ là hình như không thấy người chăm sóc bé.
Hác Mộc ngẩng đầu tìm người, liếc nhìn về phía Tiểu Nhạc đã chạy đến, có người chậm rãi đi về phía họ.
Nhìn thấy người đó, Hác Mộc sửng sốt, ôm Thời Nhiễm đứng dậy nói: "Anh Chử Minh? Sao anh lại ở đây?"
Người này chính là bạn hồi trung học của Giang Hàn Dật, nhà sản xuất nổi tiếng trong giới giải trí.
Phần lớn tác phẩm của Hác Mộc diễn hầu như là do Chử Minh sắp xếp cho cậu.
Cho nên so với mấy người bạn không ra gì của Giang Hàn Dật, Hác Mộc vẫn hợp tính với Chử Minh hơn.
Nhưng bọn họ thật ra cũng không gặp nhau ở nơi riêng tư nhiều, nếu Chử Minh xuất hiện ở đây, đồng nghĩa ở đây còn có thêm một người nữa.
Quả nhiên Chử Minh chỉ chỉ người nào đó đang thân thiết nói chuyện với cô giáo xinh đẹp ở khu hoạt động, bất đắc dĩ nói: "Bị kéo tới đây.
"
Hác Mộc: "! ! "
Cái người này không biết tiết tháo là gì luôn.
bên kia Giang Hàn Dật đang trò chuyện vui vẻ với cô giáo, bên này Hác Mộc đang muốn hỏi Chử Minh về chuyện đổi vai ở đoàn phim, bỗng nhiên phảng phất bên tai một âm tiết.
Cậu nghiêng đầu nhìn đôi mắt to đen láy của Tiểu Nhạc, sau đó nghe bé lặp lại lần nữa: "Lộ! ! "
Lộ?
Hác Mộc khẽ giật mình, một bên kinh ngạc vì Tiểu Nhạc cuối cùng cũng mở miệng nói một chữ, bên còn lại cố gắng đoán rốt cuộc bé muốn nói cái gì.
Cậu dẫn dắt: "Tiểu Nhạc vừa nói gì? Anh nghe không rõ, Tiểu Nhạc lặp lại lần nữa được không?"
"! ! "
Mặt Thời Nhiễm không chút thay đổi, từ chối lên tiếng.
Trong lúc cậu đang bó tay hết cách, Quách Bốn Chín đứng sau cậu nửa bước đột nhiên mở miệng: "Em nghĩ có thể là bé gọi anh Lộ đó.
"
Anh Lộ?
Lộ Chiêu Hành?
"Chắc không phải đâu?"
Hác Mộc không nhịn được cười, cậu cảm thấy bạn học Bốn Chín này đây có lẽ là fan cp của mình với Lộ Chiêu Hành, việc này mà cũng có thể nghĩ là liên quan đến Lộ Chiêu Hành nữa.
Cho dù Lộ Chiêu Hành biết về gia đình cậu, nhưng hắn chưa gặp Tiểu Nhạc! ! ngôn tình hoàn
"Nhưng mà lần trước bé gặp anh Lộ cũng gọi như vậy.
"
"! ! "
Bình thường mà nói ngắt câu thì dễ, mà ngắt ý thì khó.
Nhưng mà Hác Mộc vừa mới xuất hiện suy nghĩ đã bị hiện thực cắt ngang.
Cậu quay đầu kinh ngạc nói: "Lộ Chiêu Hành từng đến đây?"
Quách Bốn Chín nói: "Từng đến nha, thường xuyên là đằng khác.
"
"Anh ấy đến làm gì?"
Quách Bốn Chín: "Lúc đầu là vì quay phim, đoàn phim quay cảnh bên ngoài nhà trẻ, nhân tiện có vào trong xem thử.
"
"Vậy anh ấy quen biết Tiểu Nhạc thế nào?"
Tiểu Nhạc không bao giờ để ý đến người lạ đâu!
Bốn Chín mỉm cười: "Có thể là do hợp nhau.
"
"Vậy cũng không cần thường xuyên đến chứ.
"
Bốn Chín tiếp tục mỉm cười: "Chắc là yêu ai yêu cả đường đi đó.
"
Hác Mộc: "! ! "
Quan trọng hơn là, sao mà quan hệ của Lộ Chiêu Hành với Tiểu Nhạc lại tốt như thế?
Sau khi Tiểu Nhạc chữa trị cũng có hiệu quả trở nên thân thiết với Hác Mộc hơn nhưng mà còn chưa gọi tên cậu bao giờ.
Vậy sao có thể chỉ gọi duy nhất tên của người ngoài chứ?
Hác Mộc không thể giải thích được, còn có phần chua xót.
Bất ngờ nhận ra điều gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Chử Minh, theo bản năng giải thích: "Anh Chử Minh đừng hiểu lầm, em với Lộ Chiêu Hành! ! "
Lời giải thích dừng lại.
Cậu với Lộ Chiêu Hành cái gì?
Chung chăn gối rồi, giấy chứng nhận cũng có rồi, nói không có gì thì chính cậu cũng không tin.
Đúng lúc Chử Minh nhìn người đằng sau cậu một cái, Quách Bốn Chín lễ phép nói: "Chử tổng.
"
Hác Mộc: "! ! "
Cậu hoàn toàn tẩy không trắng nổi.
cậu đến nhà trẻ thăm em trai còn dẫn theo trợ lý của Lộ Chiêu Hành, quan hệ của cậu và Lộ Chiêu Hành không cần giải thích orz
May mà Chử Minh cũng không hỏi gì, hắn liếc nhìn Giang Hàn Dật một cái, cười với Hác Mộc: "Em đến rồi, anh đi trước đây, nhờ em nói với cậu ra một tiếng.
"
Hác Mộc vừa định nói "Được", bỗng nhiên nhớ đến chính sự, lời đến bên miệng sửa thành: "Đúng rồi, anh Chử Minh, em có chuyện muốn hỏi anh.
"
"Chuyện gì?"
Hác Mộc nói: "Là chuyện đoàn phim Thiên Địa Hành, em nghe nói đã định ra diễn viên là Lâm Đông Tự, sao đột nhiên lại đổi người vậy?"
Chử Minh nghe cậu hỏi về Lâm Đông Tự, khẽ cau may một cái: "Không phải đoàn phim đổi người, là chính cậu ra không diễn nữa.
"
"Không diễn nữa, vì sao?"
"Bởi vì cậu ta coi trọng mày.
"
"! ! "
"! ! "
Âm thanh từ bên kia truyền đến, Hác Mộc quay lại nhìn, bắt gặp gương mặt tức giận của