Động tác của Lộ Chiêu Hành không tính là nhẹ nhàng, đầu Hác Mộc rơi xuống cái gối, bị ngã đến mắt nổ đom đóm.
Vừa mới tỉnh táo lại, Lộ Chiêu Hành đã đè lên.
Hác Mộc đang muốn nổi cáu, bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với đôi mắt đã đầy tơ máu, nhịp tim lập tức hẫng đi một nhịp.
Lộ Chiêu Hành chống tay hai bên gương mặt cậu, hai nắm tay siết chặt, bởi vì ngấm ngầm chịu đựng mà cẳng tay căng thẳng, phác họa đường cong cơ bắp vừa mê người lại gợi cảm, Hác Mộc không hiểu sao lại động lòng, cổ họng khô khốc.
Trong khoảnh khắc cậu ngây người, Lộ Chiêu Hành đã bắt đầu cởi quần áo trên người cậu.
"Khoan......!Từ từ! Anh đợi chút đi mà.......!A, này......"
Giá trị vũ lực của Omega không cùng đẳng cấp với Alpha, Hác Mộc giãy giụa càng nhiều thì càng thì bị áp chế càng dữ dội hơn.
Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống bên phải cổ cậu, Hác Mộc mẫn cảm run lên, lúc đầu muốn tránh, bỗng nhiên suy nghĩ đến gì đó, cậu lại từ bỏ giãy giụa.
Cậu đột ngột trở nên phục tùng khiến Lộ Chiêu Hành có hơi ngoài ý muốn, động tác thô lỗ cũng vì thế dịu dàng lại, hắn ngẩng đầu nhìn mặt Hác Mộc, cúi đầu hôn lên môi cậu, tay hắn cũng không nhịn được bắt đầu "được đằng chân, lân đằng đầu"
Cậu kìm chế cơ thể run rẩy, cố gắng hùa theo nụ hôn của Lộ Chiêu Hành, hai mắt híp lại thành một đường nhỏ, quan sát sắc mặt Lộ Chiêu Hành, nhân lúc hắn thất thần, khóe môi hơi cong lên, đùi dùng lực mạnh đem người phía trên đẩy xuống, nhanh chóng thay đổi vị trí hai người.
Ánh mắt Lộ Chiêu Hành hơi thay đổi, đưa tay muốn đè trở lại, Hác Mộc dùng sức đè hắn nói: "Không được nhúc nhích."
"......"
"Em hỏi anh mấy câu, anh trả lời xong sẽ để anh lên trên có được không?"
Đầu óc Lộ Chiêu Hành bị tình dục hấp có hơi hỗn độn bắt được ý mê hoặc trong lời cậu nói, ánh mắt hơi khôi phục lại thanh tỉnh: "Thật?"
Hác Mộc chậm chạp nhận ra mình vừa nói gì, khuôn mặt đỏ lựng, nhưng nhìn ánh sáng trong mắt Lộ Chiêu Hành, cậu kiên định nói: "Thật."
"......"
Lộ Chiêu Hành cảm thấy mình khó kiên trì nổi.
Nhưng Hác Mộc cam tâm tình nguyện là một loại cám dỗ để hắn chèo chống sức lực.
Thấy hắn gần như tỉnh táo lại, Hác Mộc hỏi: "Anh thích em từ khi nào?"
Lộ Chiêu Hành: "......"
Sự im lặng giữa hai người kéo dài vô tận, Lộ Chiêu Hành cứ như bị đóng băng.
Hác Mộc nghiêng đầu một cái.
Im lặng là sao?
Vấn đề này khó trả lời lắm hả?
Lộ Chiêu Hành trầm ngâm nói: "Rất sớm."
Hác Mộc nói: "Rất sớm là khi nào?"
Lộ Chiêu Hành rũ mắt xuống: "......!Không biết."
Hác Mộc: "......"
Lộ Chiêu Hành lại giương mắt chăm chú nhìn cậu, Hắn giống như dùng ánh mắt miêu tả lại hình dáng Hác Mộc, đưa một tay lên vỗ lên nửa khuôn mặt Hác Mộc.
Hắn thích Hác Mộc có lẽ là khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu leo cây, lúc cậu nhảy xuống mình đỡ lấy cậu, có lẽ là khi ở đoàn phim, bắt gặp ánh mắt dõi theo mình như hình với bóng, hoặc có lẽ là khi hắn rơi vào cảnh khốn cùng, Hác Mộc vô tình giúp đỡ hắn......
Làm sao có thể biết rõ lý do thích một ai đó được chứ?
Vô ý động lòng một lần, lúc nào cũng vô tình chú ý, ngày càng hiểu về người ta, đến khi nhận ra được thì đã thích.
Đến lúc nghĩ muốn buông bỏ, tình cảm cũng đã ăn sâu bén rễ, dứt bỏ không được.
Hắn có chút lưu luyến vuốt ve mặt Hác Mộc, trong mắt lộ ra mấy phần cố chấp.
Hác Mộc bị đầu ngón tay của hắn sờ ngứa, có lẽ bị tin tức tố ảnh hưởng, cậu cảm thấy tuyến thể có hơi tê dại, còn tiếp tục thế này thì đừng nói là Lộ Chiêu Hành, đến cậu cũng không nhịn được.
Cậu bắt lấy bàn tay của Lộ Chiêu Hành trên mặt mình xuống nắm ở trong tay, lại hỏi: "Vậy khi nào thì anh biết Nghê Tư Viện bị Lộ Hâm bao nuôi?"
Ánh trăng sáng đảm nhiệm vai trò rất quan trọng trong nguyên tác, bị Lộ Chiêu Hành dứt khoát cắt đứt liên lạc sạch sẽ.
Ngay lúc đó cậu nên nghĩ đến, cậu không can thiệp vào nội dung nhưng nó lại thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có, chỉ có thể giải thích rằng khi Lộ Chiêu Hành đến bệnh viện tìm cậu đã không còn là Lộ Chiêu Hành nguyên tác.
Hác Mộc mở to mắt nhìn hắn.
Ánh mắt lưu luyến si mê của Lộ Chiêu Hành hơi khựng lại.
Hắn là một người nhạy cảm thế nào?
Sau khi biết Hác Mộc cũng đọc qua nguyên tác, lại nghe cậu hỏi về chuyện của Nghê Tư Viện, sao Lộ Chiêu Hành có thể không nghĩ đến việc Hác Mộc đã biết gì đó.
Tay hắn đặt trên lưng Hác Mộc siết chặt lại, mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì.
Hác Mộc vốn dĩ cũng không nghĩ hắn sẽ trực tiếp thừa nhận.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Lộ Chiêu Hành đã biết cậu cũng xuyên đến vẫn giấu diếm cậu lâu như vậy, bây giờ cũng sẽ không dứt khoát thừa nhận.
Cậu áp sát lên người Lộ Chiêu Hành, không cho hắn tránh né hỏi tới: "Em nhớ bộ phim lúc trước chúng ta hợp tác với nhau có tên là 《 Cuối Hạ đầu Thu 》.
Nhưng em tìm trên mạng, tất cả nền tảng cũng không tìm thấy bộ phim này, anh biết vì sao không?"
"......"
Lần này Lộ Chiêu Hành hoàn thành hiểu ra.
Hác Mộc gần như biết hết tất cả!
Bây giờ cậu đến hỏi hắn là có ý gì?
Chọc thủng bức màn bí mật giữa hai người bọn họ? Kết thúc quan hệ của cả hai?
Hay vẫn dùng thân phận Omega và Alpha lợi dụng lẫn nhau, dựa dẫm vào nhau? Để cuộc hôn nhân của bọn họ hoàn toàn biến thành một hợp đồng có thể kết thúc bất cứ lúc nào?
Tơ máu trong mắt Lộ Chiêu Hành hiện lên lần nữa, hắn bỗng nhiên sợ hãi Hác Mộc lại tiếp tục hỏi.
Hắn mạnh mẽ giữ lấy gáy Hác Mộc, môi hai người đập vào cùng một chỗ, Hác Mộc bị đau, vô thức nhíu mày, dùng sức chống lên nói: "Lúc trước đã nói trả lời xong đã mà, em còn chưa hỏi xong......!A."
Còn chưa dứt lời, chỗ tuyến thể mẫn cảm nhất sau gáy bị ấn xuống một cái, cả người Hác Mộc co giật, cơ thể lập tức mềm oặt.
Hắn bất ngờ mở to mắt.
Vậy mà Lộ Chiêu Hành lại chơi xấu với cậu!
Không đợi cậu nổi giận, thị giác lại lần nữa xoay chuyển, bị Lộ Chiêu Hành đè xuống gối.
Nụ hôn nặng nề lần nữa rơi xuống, cường bạo khiến người khác có chút không chịu được, Hác Mộc xém chút bị hắn làm nghẹt thở, hốc mắt ửng hồng, nước mắt ứa ra, rất vất vả mới có thể hít được không khí trộn lẫn tin tức tố, cậu cũng không kịp hít sâu, trước tiên thốt lên một câu: "Anh biết em không phải Hác Mộc nguyên tác vậy sao lại không nói với em?"
Cơ thể Lộ Chiêu Hành đột nhiên ngừng lại.
Hác Mộc thừa cơ đẩy hắn ra: "Có phải anh cảm thấy chỉ có mình anh sợ hãi, chỉ mình anh uất ức?"
"......"
"Anh có biết mỗi ngày em nghĩ đến việc anh đối xử tốt với em, nghĩ rằng em bị anh hiểu lầm thành một người khác, em khổ sở như thế nào không?"
"......"
"Cái gì anh cũng không nói với em, ngay cả thích em cũng che giấu, anh không nói rõ ràng thì ai hiểu được suy nghĩ của anh hả? Sao anh cứ tự cho mình là đúng vậy?"
Lúc đầu chỉ muốn trút hết ra ngoài, có lẽ khi nói xong, cậu thật sự cảm thấy có hơi tủi thân, mắt vốn chỉ ươn ướt, nước mắt lại tuôn trào.
Hai người bọn họ đang làm gì vậy?
Cậu thích Lộ Chiêu Hành, lại luôn cho rằng Lộ Chiêu Hành thích một "Hác Mộc" khác, mỗi ngày ngâm mình vào bình dấm chua, lúc nào cũng lo được lo mất sợ mình bại lộ trước mặt Lộ Chiêu Hành!
Lộ Chiêu Hành thích cậu, lại luôn cho rằng cậu chỉ vì dựa dẫm vào tin tức tố của hắn, cái gì cũng không dám nói ra.
Nghĩ đến ngày sau khi Lộ Chiêu Hành uống say đã nói không muốn cậu trở về, hóa ra lời hắn nói căn bản không phải là trở về nhà cậu, mà là trở về thế giới ban đầu của bọn họ.
Nhưng nếu Lộ Chiêu Hành cứ khăng khăng im lặng không chịu nói, có phải bọn họ không sớm thì muộn cũng tách ra không?
Hác Mộc càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt rơi càng nhiều.
Lộ Chiêu Hành bị mấy câu chất vấn của cậu nện xuống có hơi mơ màng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy nước mắt Hác Mộc rơi xuống, tim hắn bị đâm một nhát, bối rối đưa tay lau nước mắt thay cậu, bị Hác Mộc giống như hờn dỗi đẩy ra.
Hắn lại đổi phương thức, cúi đầu hôn lên mắt cậu.
Hác Mộc hơi giật mình, có câu đánh người không đánh mặt, cậu cũng không đánh được, thu nước mắt lại, mặt cũng đỏ.
Lộ Chiêu Hành nhận ra cậu thỏa hiệp, lần nữa hôn vào môi cậu, mút một lúc, vùi đầu vào cổ cậu nói: "Mộc Mộc......!Những lời em vừa nói, anh có thể xem như là em cũng thích anh không?"
Hắn cẩn thận hỏi từng li từng tí, tưởng chừng như là một người khác với người có thái độ cường bạo vừa nảy.
Cơn tức giận vừa mất của Hác Mộc lại lần nữa dâng lên.
Cái gì gọi là xem như là em cũng thích anh hả?
Cậu biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng sao?
Sao người này phiền phức như thế chứ?
Dỗ