Cơm chắc chắn phải ăn, Hác Mộc vén chăn chuẩn bị xuống giường, vừa mới mở chăn lên được một nửa, mặt Hác Mộc nóng lên, nhanh chóng kéo chăn đắp lại, người còn rụt xuống một chút.
"Anh......!Anh xuống trước đi."
Đột ngột mở chăn ra, mùi vị phóng đãng vừa nảy xông ra bên ngoài toàn bộ, lại nhìn thấy dấu vết loang lổ trên người mình, Hác Mộc vô thức che lại kín mít, để lộ ra bên ngoài khuôn mặt đang bốc cháy đỏ đến mang tai.
Rõ ràng lúc Lộ Chiêu Hành chạm vào cậu, cậu không hề đau chút nào, tại sao để lại nhiều dấu vết như vậy?
Còn có thứ gì đó để lại trong chăn, cậu hai lần Lộ Chiêu Hành một lần, drap giường và vỏ chăn không thể dùng được nữa, phải đổi.
Còn có quần áo bị hai người nhào nặn nhăn nhúm......
Hác Mộc cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn ai!
Lộ Chiêu Hành hơi rung động với hành động như chim cút của cậu, tùy ý mặc lại quần áo rồi xuống giường,
Đi đến bên kia giường kéo người từ trong chăn lên.
Hác Mộc nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của hắn thì nuốt nước bọt, vô cùng ghen tị, cậu bị sắc đẹp mê hoặc, bị bế lên một cách dễ dàng.
Đợi đến khi cơ thể bị nhấc bổng lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, cậu mới muộn màng nhận ra hỏi: "Làm gì vậy?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Đi tắm."
"......"
Chạy ở ngoài đường cả một ngày, trở về lại bị giày vò một trận, cả người đầy mồ hôi, nghe hắn nói như vậy, Hác Mộc thật sự có chút không thoải mái.
Bị người bế đi một mạch vào phòng tắm, bồn tắm sớm đã có nước.
Thiết bị trong phòng tắm hầu như là có thể điều khiển từ xa, cho dù ở trong phòng ngủ cũng có thể điều khiển.
Nhìn mực nước hiện tại, dĩ nhiên không phải mới xả nước vào, vậy thì cũng chỉ có......
Thời điểm Lộ Chiêu Hành làm chuyện đó còn có tâm tư xả nước vào bồn tắm à?!
Mặt Hác Mộc không nhịn được đỏ lên.
Lộ Chiêu Hành ung dung bình thản, sau khi đặt cậu vào trong bồn tắm, sau đó lại tiếp tục xả thêm nước cho cậu, điều chỉnh lại nhiệt độ nước.
Dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể, không hiểu sao Hác Mộc lại nhớ đến cảm giác khi nãy Lộ Chiêu Hành đè lên người mình, nhất là khi người cậu đang liên tưởng lại đang chăm chú nhìn lên người cậu, cậu không quá thoải mái co chân lại, "Nhìn, nhìn gì vậy?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Gầy quá."
"......" Hác Mộc cúi đầu nhìn mình một cái, lại so sánh với Lộ Chiêu Hành, thật sự có hơi gầy, nhưng cậu không chịu thua, miễn cưỡng giải thích: "Đây là vấn đề thể chất."
"Ừ." Lộ Chiêu Hành cười cười: "Anh rất ghen tị."
Hác Mộc nghi hoặc nhìn hắn.
Cái này có gì tốt để ghen tị?
Lộ Chiêu Hành nói: "Duy trì vóc dáng rất khó."
Hác Mộc: "......"
Đối với người của công chúng như họ mà nói, duy trì vóc dáng là điều tất yếu, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn kiểm soát chế độ ăn uống để duy trì vóc dáng, Hác Mộc là tạng người ăn nhiều nhưng không béo, thật sự rất dễ khiến người khác ghen tị.
Chỉ là cơ bụng thành một, cậu có hơi tiếc nuối.
Cậu cũng muốn có cơ bụng tám múi!
Lén lút liếc nhìn cơ bụng của Lộ Chiêu Hành, phân bố đồng đều, chắc khỏe mà không cường tráng, là ước mơ của phần lớn đàn ông, Hác Mộc nhìn xuất thần.
Cậu suy nghĩ, cậu và Lộ Chiêu Hành bây giờ cũng có quan hệ hôn nhân hợp pháp, cơ bụng của Lộ Chiêu Hành, mà Lộ Chiêu Hành là của cậu, theo một nghĩa nào đó, cậu cũng coi như cũng có cơ bụng tám múi.
Không thể không nói Mộc của chúng ta rất biết cách tự an ủi bản thân.
Thậm chí nghĩ tới nghĩ lui, cậu còn không kìm được vui vẻ.
Nghe thấy tiếng cười của cậu, Lộ Chiêu Hành bất đắc dĩ hít một hơi: "Mộc Mộc, em còn như vậy, anh lại muốn......"
Tầm mắt Hác Mộc dời xuống, hình như Lộ lão nhị có dấu hiệu thức tỉnh, nụ cười trên gương mặt cậu biến mất, nhanh chóng tránh ánh mắt đi.
Muốn một lần nữa hả? Không được đâu không được!
Tay cậu còn run rẩy chưa hồi phục đâu!
Cậu lại vùi đầu làm dáng vẻ chim cút, ra sức trốn ánh mắt nóng bỏng của Lộ Chiêu Hành.
Trong phòng tắm lại rời vào im lặng, chỉ nghe được tiếng nước chảy không ngừng, sương mù mông lung trong phòng tắm hòa lẫn một ít tin tức tố của hai người, dù rằng bây giờ hai người chẳng làm gì nhưng không hiểu sao không khí có hơi mập mờ.
Không nghe thấy Lộ Chiêu Hành nói chuyện, Hác Mộc có hơi khẩn trương.
Cậu tưởng Lộ Chiêu Hành đang cố kìm nén, Vốn dĩ Alpha trong kỳ mẫn cảm sinh lực tràn trề, dùng tay một lần chắc chắn không đủ, Hác Mộc nhìn tay mình một cái, nghĩ sẽ thỏa hiệp lần nữa, tiếng nước chảy bỗng nhiên biến mất.
Cậu nghe Lộ Chiêu Hành nói: "Xin lỗi em."
"......" Hả?
Tự nhiên nói xin lỗi làm gì?
Lộ Chiêu Hành rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp: "Nhận ra em nhưng cứ mãi không nói cho em biết, xin lỗi."
Giống như Hác Mộc nói, hắn thật sự tự cho mình là đúng.
Bí mật bị chọc thủng, thời điểm nghe Hác Mộc nói ra những lời trong lòng, hắn kinh ngạc, mừng rỡ, thậm chí hưng phấn đến mức không kiềm chế được.
Nhưng khi ấy hưng phấn bao nhiêu, sau khi hồi tưởng lại đau lòng bấy nhiêu.
Nếu Hác Mộc đã thích hắn từ lâu, mà cảm mến của mình với cậu, trong mắt cậu chỉ là hiểu lầm, cậu giống như một người ngoài cuộc, mỗi ngày nhìn người mình thích đối xử tốt với người khác, đổi lại vị trị, nếu là hắn đứng ngoài quan sát Hác Mộc đối xử tốt với người khác......
Chỉ mới suy nghĩ như thế, hắn đã có phần không thể khống chế được sự thô bạo tràn ngập trong lòng.
Có thể tưởng tượng được trong lòng Hác Mộc có bao nhiêu khó chịu.
Càng nghĩ càng thấy hối hận, nếu như hắn có thể thẳng thắn hơn một chút, có phải giữa bọn họ không cần vòng vo với nhau lâu như vậy phải không?
Thậm chí sớm hơn, lúc trước khi xuyên không, hắn có nhiều tự tin và dũng khí hơn một chút, có phải đã lớn theo đuổi được người này hay không?
Hắn đau lòng hôn lên một bên thái dương của cậu, ghé sát vào lỗ tai cậu nói: "Về sau bất kể chuyện gì, anh nhất định sẽ không giấu diếm em nữa, tha thứ cho anh lần này được không?"
"......"
Còn chưa nói vốn dĩ Hác Mộc chỉ tủi thân chứ không có giận dỗi bao nhiêu, Lộ Chiêu Hành còn giết người không đền mạng tấn công dịu dàng, sợ là không có ai có thể chịu được.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lộ Chiêu Hành nói: "Là anh nói đó, sau này bất kể chuyện gì anh cũng không được giấu."
Lộ Chiêu Hành cười nói: "Được."
Hắn cười khiến tim Hác Mộc đập loạn xạ, muốn tránh đi lần nữa, Lộ Chiêu Hành đã xông đến.
Hơi thở gần trong gang tấc, mang theo nhiệt độ nóng hổi: "Mộc Mộc."
Hác Mộc khẩn trương chớp mắt mấy cái: "Dạ?"
"Chờ đến lúc em tự nguyện, anh có thể thỏa thích muốn em sao?"
"......"
Đầu óc Hác Mộc lập phun máu.
Ngay......!Ngay thẳng đến vậy sao?
Cậu......!Cậu cũng không phải không bằng lòng đâu.
Cậu chỉ lùi bước trước cái đó của Lộ Chiêu Hành, cậu không có kinh nghiệm gì, lần đầu tiên nhất định sẽ sợ hãi mà!
Nhưng nếu bây giờ cậu nói mình tự nguyện, sợ là Lộ Chiêu Hành sẽ trực tiếp mở ra một cuộc "sẵn sàng mọi thứ"!
Hác Mộc hơi co rúm lại, không dám nói thẳng là mình tự nguyện, nhưng cậu kiên định gật đầu.
Lòng Lộ Chiêu Hành tươi tắn như hoa, giữ lấy mặt Hác Mộc hôn lên.
Dùng sức hôn một hồi, hai người tách môi ra, Lộ Chiêu Hành mổ lên môi cậu một cái, bỗng nhiên đứng lên.
Hác Mộc bị hắn hôn vẫn còn hơi choáng ngợp, thấy hắn đứng dậy, vô thức nói: "Anh đi đâu vậy?"
"Đi đổi drap giường." Lộ Chiêu Hành thấy cậu ngẩn ra, bất ngờ cúi xuống nói: "Hay là chờ dì dọn phòng đến đổi?"
Gương mặt Hác Mộc đỏ lên, người này rõ ràng là cố ý!
Cậu đẩy người rồi đuổi ra ngoài, mình thì trượt cơ thể xuống nước, tùy ý để nước ngập đến cổ, dùng tay khuấy đảo mặt nước, nhìn những cơn sóng nhỏ lăn tăn.
Nếu như nói Lộ Chiêu Hành là lúc đầu hưng phấn sau đó đau lòng, vậy cậu chính là lúc đầu tủi thân sau lại mừng thầm.
Không có cái gì có thể hạnh phúc hơn việc người mình thích cũng thích mình.
Cậu vui vẻ tắm rửa, đợi đến khi hai người đã hoàn thành xong việc của riêng mình xuống lầu thì Bốn Chín đã để đầu bếp làm xong một bàn lớn thức ăn ngon.
Nhưng Hác Mộc rất tuyệt vọng.
Cậu cầm đũa gắp một miếng thịt sườn, cẩn thận gắp vào bát của mình, kết quả vừa gắp lên còn chưa kịp cầm bát đưa đến, tay run một cái, rớt.
"......"
Hác Mộc yếu ớt nhìn Lộ Chiêu Hành.
Lộ Chiêu Hành buồn cười, lại gắp một miếng đưa đến miệng cậu.
Hác Mộc cắn nó mà không có gánh