Vì công cuộc an ủi tin tức tố kéo dài trong vòng "10 phút" của Cố Nguy, đêm đó Việt Phỉ ngủ rất ngon, thậm chí cậu còn không mơ.
Ngày hôm sau, khi Việt Phỉ đi xuống phòng ăn ở tầng dưới thì thấy Cố Nguy đã ngồi vào bàn ăn sáng.
"Chào buổi sáng." Việt Phỉ chào hỏi.
Cố Nguy gật đầu: "Cũng không còn sớm lắm."
Việt Phỉ nhìn đồng hồ, mới tám giờ rưỡi, quá sớm thì có!
Ngồi xuống bàn ăn, trước khi Việt Phỉ kịp dọn bát đũa, đột nhiên Cố Nguy với tay múc đầy bát cháo đưa cho cậu.
"Cảm ơn anh." Việt Phỉ kinh ngạc, bình thường chỉ có cậu mới đưa đồ cho Cố Nguy như vậy.
Đặt cái bát trước mặt Việt Phỉ, Cố Nguy giả vờ lơ đãng hỏi: "Em có quên cái gì không?"
Việt Phỉ: "Hả?" Quên cái gì cơ?
Cố Nguy vươn tay ra, mở lòng bàn tay ra trước mắt cậu.
Việt Phỉ vẫn ngơ ngác: "Cái gì cơ?"
Cố Nguy nhìn cậu, không ngờ hắn ám chỉ đến mức như vậy, Việt Phỉ vẫn không hiểu.
"Quà sinh nhật." Hắn đành mặt dày nói thẳng.
Việt Phỉ chớp mắt, giả vờ ho khan: "Hôm qua tôi đã chuẩn bị mấy... thứ đó đó." Bóng bay được bày, bánh cũng được làm, thổi nến cũng thổi rồi. Không phải mấy cái đó là quà sao...?
Nghe vậy, Cố Nguy hơi sửng sốt, không ngờ là không có quà, rút tay về: "Ăn cơm thôi."
Mặc dù Cố Nguy không nói, nhưng Việt Phỉ vẫn cảm nhận được tin tức tố của đối phương hơi ủ rũ.
Việt Phỉ mím môi, cúi đầu yên lặng ăn cháo.
Cậu đã chuẩn bị mấy thứ này vì cậu không nghĩ ra nên tặng quà gì cho Cố Nguy cả. Vốn tưởng rằng công ty hắn sẽ có tiệc chúc mừng gì đó, nên cậu mới quyết định tự mình làm vài thứ ở Nam Loan Hương để thể hiện tấm lòng thành, chỉ là Việt Phỉ không ngờ Cố Nguy sẽ về sớm như vậy, rõ ràng là công ty cũng không chuẩn bị tiệc mừng cho hắn, vì vậy Việt Phỉ càng cảm thấy bản thân rất chu đáo.
Nhưng bây giờ... Rõ ràng là ý tưởng của cậu Cố Nguy không giống nhau...
Cảm nhận được sự mất mát của Cố Nguy, tuy hắn không biểu hiện gì ra mặt, nhưng không biết tại sao Việt Phỉ vẫn cảm thấy khó chịu.
Quà sinh nhật... Trong thời gian ngắn như vậy, cậu có thể mua quà ở đâu?
Ăn sáng xong, Việt Phỉ vội vàng trở lại phòng học trên tầng hai.
Cố Nguy nhướng mày nhìn theo cậu không nói gì, tuy hắn có chút thất vọng vì không có quà, nhưng cũng không đến nỗi đi đòi nằng nặc cậu, dù sao bữa tiệc bất ngờ của Việt Phỉ chuẩn bị hôm qua cũng khiến Cố Nguy rất vui vẻ.
Sau khi tạm thời buông bỏ công việc, Cố Nguy có được thời gian nhàn hạ hiếm hoi.
Kể từ khi làm việc cho Cố thị, hắn đã không có cái gì gọi là nghỉ phép, nhiều năm qua đi, Cố Nguy đã quen với tần suất làm việc mỗi ngày.
Với hắn, cuộc sống và công việc gần như không có một ranh giới nằm ở giữa.
Lần này hắn có một kỳ nghỉ hiếm hoi kéo dài một tháng, mặc dù đã lên kế hoạch từ trước nhưng vẫn còn hai ngày nữa thì lịch trình dự kiến mới bắt đầu. Hắn chưa nghĩ được bản thân sẽ làm gì cho hai ngày này.
Sau khi Việt Phỉ lên tầng thì cậu cũng không phát một tiếng động nào, hắn nghĩ rằng cậu đang chăm chỉ học bài, nên Cố Nguy cũng không quấy rầy cậu, hắn đành tự mình tìm một cuốn sách, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc.
Một lúc sau, cầu thang từ tầng trên vang lên vài tiếng bước chân, Cố Nguy nhìn lên thì đã thấy Việt Phỉ đi xuống phòng khách.
"Khó chịu chỗ nào à?" Cho rằng tin tức tố của cậu không ổn định, Cố Nguy hỏi.
Việt Phỉ ngượng ngùng cười cười: "Không phải, tôi muốn tặng quà sinh nhật cho anh."
Nghe cậu nói vậy, hào hứng của Cố Nguy lại được nổi lên.
"Không phải là bữa tiệc ngày hôm qua sao?"
Việt Phỉ không trả lời hắn, mà trực tiếp đặt xấp giấy trong tay xuống bàn cà phê.
"Đây là một tấm thẻ quà tặng, anh có thể kêu tôi làm những điều trong tờ giấy viết, mỗi tờ chỉ có thể dùng một lần, thời hạn là một tháng, hết hạn sẽ bị tịch thu."
Có thể nghĩ ra món quà như vậy, Việt Phỉ ngưỡng mộ trí thông minh của bản thân.
Cố Nguy nhướng mày, cầm lấy hai cái rồi đọc.
"Bóp vai mười phút"
"Nấu một bát mì"
"Rót một ly nước."
"Đồng hồ báo thức dạng người."*
*Là Việt Phỉ đi gọi dậy á =)))
...
Cố Nguy lật xem vài tờ, nhận xét: "Có hơi ấu trĩ."
"... "Việt Phỉ vươn tay lấy lại cả xấp giấy. "Vậy anh quên nó đi."
Cố Nguy ngăn lại: "Đưa tôi 10 tờ trống. Tôi sẽ tự mình điền nội dung. Đây mới gọi là quà tặng."
Việt Phỉ do dự, mười tờ nghe hơi nhiều: "... Ba được không?"
"Cũng được." Cố Nguy đồng ý.
"Nếu là yêu cầu cố ý làm người ta khó xử, tôi có quyền từ chối."
"Được."
Vì vậy Việt Phỉ đưa cho hắn ba tờ giấy trắng, dưới đáy tờ giấy viết một chữ "Phỉ".
"Đổi bằng phiếu." Việt Phỉ nói xong còn nói thêm, "Nếu mất thì tự chịu."
Vì sự tồn tại của ba tấm vé trắng này, Việt Phỉ đã đi vòng quanh Cố Nguy cả ngày.
Nhìn thấy hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha, lập tức năng nổ hỏi hắn: "Muốn lấy gì nào? Tôi có thể giúp anh."
Cố Nguy biết thừa cậu đang nghĩ gì, cố ý trêu chọc cậu: "Có phải là vé miễn phí không?"
Nghe thấy vậy, Việt Phỉ lật mặt ngay lập tức: "Vậy anh tự lấy đi."
...
Buổi tối, Cố Nguy đi vào phòng làm việc sắp xếp tài liệu trên bàn, một lúc sau, cửa phòng làm việc vang lên vài tiếng gõ.
Giờ này có thể gõ cửa phòng làm việc của hắn, cũng chỉ có một người
"Vào đi."
Cửa từ bên ngoài mở ra, Việt Phỉ bước vào.
Ngay khi cậu bước vào, tin tức tố ngọt ngào lập tức lao quanh hương nhựa thông trầm lắng.
"Cái đó... anh có bận không?" Việt Phỉ hơi xấu hổ.
Ngửi được mùi tin tức tố nồng đậm của cậu, Cố Nguy hiểu được cậu đang tìm kiếm thứ gì.
Không ngừng lại động tác phân loại hồ sơ trong tay, Cố Nguy nói: "Không bận, có chuyện gì sao?"
Việt Phỉ tiến tới nhìn đống đồ hắn đang dọn dẹp trên bàn, nhưng vẫn không mở miệng được, cậu đứng đần người một lát mới dám cử động, 2 bàn tay múa mười điệu trên không trung: "Mười phút hôm nay..."
"Ồ." Cố Nguy giả vờ không nhớ. Hắn xoay chiếc ghế dưới chân rồi lùi lại, để lại một khoảng trống giữa người hắn và bàn làm việc. "Em lại