Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 40


trước sau

Làm quen với cái gì, quen như nào cơ?

Cảm nhận được cái bẫy trong lời nói của Cố Nguy, Việt Phỉ im lặng vài giây mới trả lời: “Không sao đâu, không vội, chờ thời kỳ phân hóa của tôi qua đi rồi lại nói.”

Không đoán được Việt Phỉ sẽ từ chối, Cố Nguy hơi cúi đầu xuống,vốn hắn đang muốn nói thêm vài câu, Việt Phỉ lại nhanh trí chúc hắn ngủ ngon, dứt khoát đóng cửa lại.

Nhìn chằm chằm cửa phòng đã được đóng chặt, Cố Nguy cầm khăn lau tóc ướt, nói nhỏ một câu: “Càng ngày càng không dễ lừa. ”

Trong phòng, Việt Phỉ ngồi xuống ngay trước bệ cửa sổ, cậu ngẩn người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ một lúc, mới mở ra di động tìm thông tin liên quan đến việc đánh dấu giữa AO.

“Cắn tuyến thể”, “Khoang sinh sản”, “Tin tức tố giao hòa”……

Việt Phỉ vốn mang tâm trạng tìm tòi học hỏi kiến thức khoa học mà đọc, sau khi xem xong lại đỏ mặt rời khỏi trang tìm kiếm.

Mặc dù cậu biết việc ký hiệp nghị với Cố Nguy cũng gần như đồng nghĩa với việc làm bạn giường, nhưng cậu không ngờ nhận thức của mình với O và A đánh dấu lẫn nhau, giới tính, tình yêu, hay tình dục còn quá ít ỏi, đọc xong Việt Phỉ cảm thấy tri thức của mình mở ra một tầng cao mới vậy.

Cái này, cũng, quá, tình, thú, rồi!

Vừa định tắt di động, Việt Phỉ lại nhìn thấy một trang web quảng cáo khác.

“Quá ngạc nhiên, Alpha lại có thể làm như vậy trong kỳ phát tình!”

“Kỳ phát tình của Omega này kéo dài đến nửa năm, rốt cuộc anh ấy đã phải trải qua cái gì……”

…… Việt Phỉ dứt khoát xóa luôn trình duyệt Internet khỏi máy.

Vì muốn quên đi đống nội dung mà mình vừa nhìn thấy, Việt Phỉ quyết định đi sắp xếp hành lý đi chơi cho khuây khỏa.

Khi Cố Nguy đi ra từ phòng làm việc, hắn thấy phòng cậu vẫn còn sáng đèn, không nhịn được đi tới gõ cửa.

Trong phòng, động tác gấp quần áo của Việt Phỉ hơi ngừng lại: “Sao vậy?”

Cố Nguy dựa vào cửa, nhắc nhở cậu: “Muộn rồi, em ngủ sớm đi.”

Việt Phỉ trả lời có lệ: “Tôi biết rồi.”

“Thức đêm nhiều trí nhớ sẽ giảm xuống……” Cố Nguy mới nói được nửa câu, đèn trong phòng đã được tắt.

Giọng nói của Việt Phỉ giống như được truyền ra qua một lớp chăn: “Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Ngoài cửa phòng, Cố Nguy cười cười nói ngủ ngon, cũng không biết Việt Phỉ có nghe thấy hay không, lập tức xoay người trở về phòng ngủ chính.

Trong phòng, quần áo được ném đầy trên đất bừa bãi lúc nãy không kịp dọn gọn, Việt Phỉ nằm ở trên giường, cố gắng nhắm mắt thả lỏng người, cậu vẫn còn mục tiêu đạt học bổng trước mắt, không thể để bản thân bị suy giảm trí nhớ được.

Nhớ tới những ngày tháng khi cậu vừa mới xuyên tới đây, hàng ngày Việt Phỉ còn tập dưỡng sinh, nhìn lại bây giờ, càng ngày tần suốt cậu thức khuya càng nhiều.

Haizz…… Sau khi thở dài, cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên, Việt Phỉ dần dần chìm vào mộng đẹp.

Trong mơ, cậu đang ngồi một mình trên tảng đá ở bờ biển, yên lặng nhìn bọt sóng xô vào bờ, cậu cảm giác mình ngửi được mùi hương mằn mặn của biển do gió thổi tới. Xa xa góc trời có một con hải âu bay lượn trên trời, cậu vẫn bình tĩnh ngồi yên đó, thi thoảng nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, chờ người tìm thấy mình.

Đợi đến khi mặt trời dần lặn xuống, người cần chờ cuối cùng cũng tới, hai mắt cậu bị che từ phía sau, Việt Phỉ vui vẻ nở nụ cười.

“Anh trẻ con vừa thôi.”

Vừa nói, cậu vừa kéo bàn tay to rộng đang che mắt mình xuống, quay đầu lại nhìn về người phía sau.

Người kia bước tới ngồi cạnh cậu, thuần thục để đầu Việt Phỉ dựa vào một bên vai của mình.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Việt Phỉ: “Nhớ anh.”

Một nụ hôn chạm nhẹ xuống môi

“Nhớ mà còn không thèm đi tìm anh? Còn muốn anh tìm đến chỗ em à?”

Việt Phỉ duỗi tay vòng qua eo người kia, hôn lại: “Ừ……”

Đối phương cười bất đắc dĩ, cưng chiều ôm lại cậu hôn thật sâu…

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, khóe miệng Việt Phỉ vẫn mang theo ý cười mà chính cậu cũng không phát hiện ra, tâm trạng nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn thoải mái vươn tay duỗi eo, lăn hai vòng trong ổ chăn mới nhớ tới chuyện gì đó.

Đúng rồi, người trong mơ kia là ai nhỉ? Cậu không thể nhìn rõ mặt người kia trong suốt thời gian trong mộng, nhưng lại nhớ rõ mùi nhựa thông dễ ngửi trên người đối phương.

Có cuộc trò chuyện tối hôm qua, cộng thêm không thể hiểu được lý do vì sao mình lại mơ âu yếm yêu đương cùng Cố Nguy làm cả ngày hôm đó Việt Phỉ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Chạng vạng, tài xế tới Nam Loan Hương đón hai người đi ra sân bay.

Khi ngồi trên xe di chuyển tới sân bay, Cố Nguy phát hiện ra thái độ của cậu hơi khác thường, hỏi cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”

Câu hỏi này vừa nói ra, Việt Phỉ đột nhiên nhớ tới khung cảnh trong mơ tối qua.

“Nghĩ tới anh……”

Ánh mắt của Cố Nguy dừng trên người cậu, lông mày hơi nhướng lên.

“…… Muốn đưa tôi đi chỗ nào.”

Việt Phỉ dừng một chút, bổ sung thêm nửa câu sau.

Không đoán được Việt Phỉ cố ý hay vô tình trêu ngươi mình, Cố Nguy suy nghĩ một giây rồi nói tiếp: “Đi vào chỗ trong lòng tôi…”

Việt Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Hả???”

“…… cảm thấy rất thích hợp cho một kỳ nghỉ dưỡng.” Nhìn thấy hai mắt Việt Phỉ trợn to đến muốn lồi ra, Cố Nguy mới chậm rãi bổ sung vế tiếp theo.

Việt Phỉ: “…… Ồ.”

Nhạt nhẽo!!!

Đến tận khi đi theo Cố Nguy lên máy bay, Việt Phỉ mới ngơ ngác nhận ra: “Chúng ta đi bằng máy bay tư nhân à?”

Cố Nguy ngồi vào khoang ghế rộng rãi, gật đầu đáp: “Ừ, đây là sân bay tư nhân của Cố gia mà.”

Việt Phỉ: “……”

“À, quên không nói, hòn đảo chúng ta sắp tới là quà ông nội tặng tôi vào lễ trưởng thành.” Cố Nguy vỗ vỗ vào ghế bên cạnh mình, ý bảo Việt Phỉ lại đây ngồi, “Tôi vẫn luôn xây dựng phát triển nó thành chỗ kinh doanh, bây giờ chỗ đó cũng thành đảo du lịch nổi danh trong nước, lợi nhuận hàng năm thu về cũng rất khả quan, lần này đi tới đó một chuyến, vừa như đi du lịch nghỉ dưỡng, cũng coi như đi thị sát hoạt động kinh doanh trên đảo.”

Việt Phỉ ngồi xuống bên cạnh hắn: “Tôi phát hiện anh là người cuồng làm việc.”

Có thể nói Cố Nguy là tổng tài chăm chỉ nỗ lực nhất trong mấy quyển tiểu thuyết cậu từng đọc qua, khác với mấy người suốt ngày yêu đương không chịu lao động, hẹn hò vào thời gian đang công tác, nói bừa một câu trời đẹp cho Vương thị phá sản là lấy được lòng các em gái, thì Cố Nguy ở

trong truyện ABO vừa làm chủ tịch, vừa có mong muốn cải cách vấn đề tin tức tố bất lợi ở thế giới này…

Hắn dám nghĩ, cũng dám làm, thật ra Việt Phỉ rất bội phục hắn.

Cố Nguy đùa nửa thật nửa giả: “Chắc vì không có ai đau lòng cho tôi.”

Thấy ở đây có người ngoài, cậu cho rằng Cố Nguy lại bắt đầu diễn kịch. Biết câu trả lời mà hắn muốn, Việt Phỉ cực kỳ phối hợp nói: “Em đau lòng.”

Cố Nguy đặt tay lên vai cậu, tiếng cười trầm thấp vui vẻ vang lên, biết thừa cậu nghĩ gì: “Kẻ lừa đảo này.”

Tuy rằng không biết vì sao tự dưng mình lại thành kẻ lừa đảo, nhưng Việt Phỉ không còn sức phản bác, cậu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt muốn ngủ một lát.

“Mệt à?”

Việt Phỉ: “Hơi hơi.”

“Cái này có thể mở ra thành giường nằm.” Giơ tay giúp Việt Phỉ kéo lại ghế dựa, Cố Nguy nhỏ giọng nói, “Ngủ đi.”

Đèn trong cabin được tắt đi, Cố Nguy lấy chăn đắp cho cả hai người. Thấy Việt Phỉ đang thoải mái nằm nghiêng nhắm mắt, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một lát.

Một chiếc chăn đắp cho hai người cũng vẫn đủ chỗ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh truyền sang, Cố Nguy nằm thẳng, cảm giác trong lòng ấm áp yên bình chưa từng có.

Máy bay bắt đầu cất cánh, xóc nảy nhẹ làm Việt Phỉ mở bừng mắt, cậu nhìn thấy một bên mặt điềm tĩnh của Cố Nguy, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, có vẻ không bị ảnh hưởng đến.

Trong vô thức, Việt Phỉ tiến lại gần đối phương thêm một chút, đến khi trán kề vào vai người kia, một lần nữa cậu mới nhắm hai mắt lại.

Ở gần đối phương một chút mang lại cảm giác an toàn hơn.

Cánh máy bay xẹt qua bầu trời xanh thẫm, chở theo hai người đang tựa gần vào nhau, rời khỏi vùng đất liền, bay tới hòn đảo nhỏ được nước biển bao quanh ở phía xa…

……

Khi Việt Phỉ tỉnh dậy một lần nữa, bên cạnh cậu không có ai.

Cậu ngồi dậy, đầu tóc rối như ổ gà, ngủ quá lâu làm đầu óc cậu không tải, không nhớ mình đang ở đâu.

Đến khi Cố Nguy đi vào từ lối nhỏ trong khoang, ý thức của Việt Phỉ mới từ từ tỉnh táo.

“Tỉnh rồi à?” Cố Nguy đến gần, đứng ở cạnh ghế, đưa tay che hai mắt Việt Phỉ.

Không biết hắn muốn làm gì, Việt Phỉ duỗi tay lên sờ bàn tay hắn.

“Đợi tôi bật đèn.”

Giọng nói hắn vừa vang lên, đèn trong cabin cũng được bật lên sáng rực.

Đôi mắt cậu chớp chớp dưới lòng bàn tay to rộng, thong thả thích ứng với ánh sáng xung quanh.

Đợi một lát sau, cảm thấy cậu ổn rồi, Cố Nguy mới rời tay đi, đưa lên đầu cậu xoa mái tóc rối mù.

“Đói bụng không?”

Việt Phỉ gật đầu.

“Em muốn ăn cái gì?” Cố Nguy hỏi cậu.

Việt Phỉ ngồi dịch lên phía trước một ít, tới gần hắn: “…… Mười phút.”

Hôm nay chưa được an ủi tin tức tố.

Cố Nguy cúi đầu: “Suýt nữa thì quên.”

Việt Phỉ đứng dậy, đón nhận cái hôn của hắn.

Tư thế nghiêng người không được tiện cho lắm, tay của Cố Nguy đặt bên sườn Việt Phỉ, cố gắng cúi người thấp hơn một chút.

Một tay cậu câu lấy cổ Cố Nguy, một cái tay khác chống dưới thần trên đệm mềm, tay Việt Phỉ dần tê ra, thân mình ngã ra đằng sau, nằm trên chỗ mình vừa mới ngủ say.

Tay Cố Nguy vẫn để ở trên người, nhìn cậu từ trên cao xuống.

Nếu không cần dùng tay chống, Việt Phỉ dứt khoát vòng cả hai tay treo lên cổ Cố Nguy.

“Còn có năm phút.”

Nghe vậy, Alpha vốn đang im lặng lập tức cúi người, một lần nữa hôn lên người không có chút sợ hãi nào trong vòng tay.

Mà ở góc mà Việt Phỉ không nhìn được, di động của cậu được người kia một tay mở ra, xóa đi báo thức 10 phút hàng ngày.

…… Không biết qua bao lâu, vốn dĩ Việt Phỉ vừa tỉnh dậy còn đang ngẩn ngơ lại trở nên bối rối, mười phút hôm nay hình như hơi dài hơn bình thường.

Môi cậu bắt đầu cảm thấy hơi tê tê, nhưng chuông báo thức lại chưa chịu vang lên, Việt Phỉ cắn nhẹ môi Cố Nguy: “Đầu lưỡi tôi đau rồi.”

Tiếng cười từ lồng ngực đối diện phát ra, hai người dựa gần tới mức chính Việt Phỉ cũng cảm nhận được sự rung chuyển của người kia.

“Vậy tôi làm nhẹ một chút nhé?”

“Nhưng tôi cảm thấy ổn rồi mà.”

“Đồng hồ báo thức của em vẫn chưa kêu đâu.”

“Nhưng mà tôi thấy cũng được lâu rồi mà.”

“Vậy em thấy sao? Có đau chỗ nào không?”

“Gáy, hình như hơi nóng một chút.” Việt Phỉ thành thật trả lời, giống như bệnh nhân đang trần thuật bệnh tình cho bác sĩ.

Cố Nguy: “Vậy vẫn chưa được.”

“Nhưng môi tôi đau lắm.” Vài lần trước làm cũng không đau miệng mà...

Cố Nguy: “Em càng ngày càng khó chiều, vậy chúng ta đổi biện pháp khác nhé.”

Việt Phỉ: “Đổi thành gì bây giờ?”

“Em ngồi thẳng dậy, quay lưng về phía tôi.” Cố Nguy đứng thẳng dậy.

Không biết hắn muốn làm gì, Việt Phỉ ngoan ngoãn quay người, đưa lưng về phía Cố Nguy.

Ngay lập tức, Việt Phỉ biết mình đã bất cẩn.

Cánh môi ấm áp dán lên làn da nóng rực sau cổ, Việt Phủ hơi run lên theo bản năng, ngón tay cậu túm chặt lấy cái chăn bên dưới.

Cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc ở tuyến thể truyền đến, một chút lại một chút.

Việt Phỉ vùi mặt vào chăn, ngón chân của cậu căng thẳng cuộn lại.

Sau một lát, cậu không chịu được duỗi tay hướng về phía sau, kéo tóc Cố Nguy.

“Tôi ổn rồi mà, đừng làm nữa.” Việt Phỉ co rụt người, vang lên tiếng nức nở nhỏ vụn.

Thấy mình bắt nạt người ta quá mức, hiếm lắm Cố Nguy mới cảm thấy áy náy trong lòng, không quan tâm da đầu bị kéo đến muốn xước ra, hắn cúi người xuống, dùng sườn mặt khẽ cọ lên má Omega.

“Đừng sợ, tôi không làm nữa, nhé?”

______________________________

Từ giờ mọi người hãy làm quen với kiểu sến rện của hai con người này đi nhé:))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện