Hai người đi dạo ở bờ biển một vòng, thẳng đến khi đèn đường sáng rực rỡ mới chuẩn bị đi về khách sạn.
“Thỉnh thoảng đi dạo biển kiểu này cũng khá thư thái.” Việt Phỉ rất thích hòn đảo này.
Cố Nguy: “Nếu em thích, sau này chúng ta có thể đến đây hàng năm.”
Việt Phỉ sửng sốt, gật đầu: “Ừ.”
Cậu không ngờ bản thân sẽ được nằm trong kế hoạch tương lai của Cố Nguy.
Sau này, hàng năm … không quan tâm có phải Cố Nguy chỉ thuận miệng nói ra hay không, Việt Phỉ đều cảm thấy ấm áp trong lòng.
Người khác nói về một tương lai có mình ở trong đó, đây là một điều rất mới mẻ với Việt Phỉ.
Trước khi đến với thế giới này, cậu vẫn luôn ở một thân một mình. Ai cũng có một mái ấm gia đình, được lo lắng yêu thương nhau, còn cậu vẫn luôn lủi thủi một mình. Nhiều khi cậu muốn tìm người nói chuyện cũng phải cân nhắc xem có tiện cho người ta không.
Sau khi đến thế giới này, mặc dù nguyên vẫn còn cha mẹ và em trai em gái, Việt Phỉ không bao giờ dám tiếp xúc quá nhiều với họ. Rốt cuộc thì, cậu vẫn không phải là Việt Phỉ thật, và chắc chắn cậu sẽ bị phát hiện nếu họ có khả năng tiếp xúc nhiều hơn.
Còn Cố Nguy chỉ gặp cậu sau khi cậu đã tới đây, Việt Phỉ trong tâm trí của Cố Nguy chính là cậu, vì vậy Việt Phỉ cảm thấy kết thân với hắn một cách dễ dàng hơn.
Trước đây, Việt Phỉ thường tự hỏi liệu có một ngày mình tỉnh dậy và hiểu rằng mọi thứ mình trải qua bây giờ chỉ là một giấc mơ.
Trước đây, cậu cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc khi tỉnh dậy từ một giấc mộng, nhưng bây giờ cậu chỉ hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài hơn nữa...
Trong lúc Cố Nguy đi vào phòng tắm, Việt Phỉ ngồi một mình xuống thảm, thu dọn hành lý.
Vốn dĩ sẽ có người phục vụ chuyên dụng thu dọn hành lý cho bọn họ, nhưng Việt Phỉ cảm thấy dù sao cậu cũng không có nhiều hành lý, tự mình sắp xếp vẫn hơn nên đã từ chối bọn họ. Cuối cùng phục vụ chỉ sắp xếp hành lý cho Cố Nguy, còn đặc biệt dành một chỗ để Việt Phỉ tự mình xếp vào trong tủ.
Cất quần áo vào tủ, Việt Phỉ nhìn thấy một chiếc hộp được để ngay ngắn trong đó.
Gì vậy?
...
Khi Cố Nguy bước ra từ phòng tắm, cả người hắn chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
Việt Phỉ đang ngồi trên thảm nghịch điện thoại di động ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái không rõ ý tứ.
Tưởng rằng cậu cảm thấy không thoải mái vì mình mặc hơi ít vải, Cố Nguy lại đi vào phòng thay một bộ đồ ngủ đàng hoàng rồi mới đi ra.
Tuy nhiên, Việt Phỉ vẫn nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Không hiểu được ý tứ trong mắt Việt Phỉ, Cố Nguy ngồi xuống mép giường hỏi cậu: “Sao vậy?”
Việt Phỉ: “Không có gì.”
Cố Nguy nhướng mày, đương nhiên hắn sẽ không tin những gì cậu nói, hắn muốn duỗi tay xoa đầu Việt Phỉ, nhưng cậu lại giật bắt người bật dậy khỏi mặt đất.
“Tôi đi tắm đây.” Việt Phỉ vừa nói vừa cầm bộ đồ ngủ chạy tót vào phòng tắm.
Tay Cố Nguy vẫn dừng trên không trung, hắn cau mày thu tay lại, bản thân mới đi tắm được chục phút, lại có chuyện gì xảy ra rồi?
Đột nhiên, tầm mắt Cố Nguy rơi vào chiếc hộp đang được giấu dưới mép giường.
Nếu hắn nhớ không lầm, hắn không nhìn thấy thứ này trước khi vào phòng tắm.
Cúi người, kéo chiếc hộp trên giường ra rồi mở ra, Cố Nguy nhìn thấy đống đồ bên trong được sắp xếp lộn xộn và logo của khách sạn trên sản phẩm.
…
Giờ phút này hắn không biết nên nói nhân viên khách sạn quá tri kỷ hay là quá nhiều chuyện.
“Ồ...” Nhìn thấy cây roi nằm trong hộp, Cố Nguy không nhịn được cười một tiếng, chẳng trách vừa rồi ánh mắt Việt Phỉ rất kỳ quái, có lẽ cậu đã hiểu lầm mình có sở thích đặc biệt.
Hứng thú bừng bừng xem qua tất cả các sản phẩm trong hộp, Cố Nguy lấy ra một chiếc khóa đeo vai và cây nến, rồi cất những thứ khác lại.
Chờ gần một giờ đồng hồ, Việt Phỉ mới chịu bước ra khỏi phòng tắm, thấy Cố Nguy vẫn chưa đi ngủ, trong lòng không khỏi có chút mất tự nhiên.
“Ngày mai phải đến công ty, anh không đi ngủ sao?” Việt Phỉ bước đến bên giường, ánh mắt liếc qua khoảng cách giữa giường lớn và sô pha, cuối cùng dừng ở chỗ ngọn nến được đặt trên tủ đầu giường.
Cố Nguy: “Chờ em.”
Đồng tử Việt Phỉ giãn rộng ra: “Chờ tôi?”
“ Hôm nay chưa bổ sung mười phút.”
Việt Phỉ: "Tôi nghĩ tin tức tố hôm nay khá ổn định. Anh đi ngủ sớm đi. Tôi không quen ngủ với người khác, nên sẽ ngủ ở sô pha bên ngoài. Chúc ngủ ngon."
Sau đó, Việt Phỉ xoay người rời khỏi phòng.
Phòng ở và phòng khách chỉ cách nhau một vách ngăn, cho nên khi Việt Phỉ bước tới sô pha, cậu vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của Cố Nguy vẫn đang đặt vào mình.
Cùng lúc đó, tin tức tố vừa được quảng cáo là ổn định lại bắt đầu tạo phản.
Ngay lập tức, hương xuân ngọt ngào mát lạnh lại trào ra như suối, nó như tiến tới đích đến rõ ràng mà đi tìm giường lớn. Hương nhựa thông vẫn luôn trầm ổn cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng Cố Nguy vẫn bất động, như thể là hắn không hề nhận thấy sự kỳ lạ trong không khí.
Việt Phỉ gác chân lên sô pha, đỏ mặt tía tai ôm lấy đầu gối, quay lưng về phía giường lớn, cuộn mình trong góc cố gắng phớt lờ nó.
Phần da gáy bắt đầu nóng ran, thậm chí đau nhức, nhưng Việt Phỉ vẫn không nhờ Cố Nguy giúp đỡ.
Vừa nói nói muốn ngủ riêng thì tin tức tố lại náo loạn, cảm giác tự vả vào mặt một cái khiến Việt Phỉ không dám mở miệng đi nhờ người ta.
Chết vì sĩ diện, một lúc sau, trán của Việt Phỉ vẫn vùi vào ghế sô pha, quần áo sau lưng thì đã ướt đẫm mồ hôi.
Cố Nguy không cảm nhận được tin tức tố của cậu lại không ổn định sao? Việt Phỉ đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Vị ngọt trong phòng dần trở nên nồng đậm hơn, Cố Nguy thở dài, đứng dậy đến bên cạnh Việt Phỉ.
“Ngốc.” Cố Nguy cúi người ôm lấy đối phương, một tay ôm lưng, tay kia đỡ lấy đầu gối cậu, trực tiếp bế người kia lên.
Cảm nhận được sự tiếp xúc của Cố Nguy, Việt Phỉ đưa tay ra vòng qua cổ hắn.
Khi lưng chạm vào tấm nệm giường êm ái, Việt Phỉ vốn đang mê mang chợt bừng tỉnh: “Không cần.”
Cố Nguy không nghe theo cậu, đặt người xuống giường, cúi sát vào mặt cậu.
“Không cần gì?”
Việt Phỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, im lặng một lúc rồi mới nói:“Chỉ cho anh an ủi bằng tin tức tố thôi.”
Cố Nguy khẽ cười: “Nếu không thì em còn muốn tôi làm cái gì?”