Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 41


trước sau

Bởi vì lệch múi giờ, khi hai người đến đảo mới là buổi chiều tối.

Việt Phỉ đã ngủ được mấy tiếng trên máy bay, nên bây giờ cậu vẫn tràn đầy sức sống. Trước khi đi xuống máy bay, Cố Nguy đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cậu.

“Đây là cái gì thế?” Việt Phỉ lấy đồ từ trong tay hắn, thấy chiếc hộp không được dán tên hay bao bì, cậu quay sang hỏi Cố Nguy.

Cố Nguy: “Không phải em không muốn có người khác biết em là Omega à? Cái này dùng để dán lên gáy, có thể ngăn được tin tức tố tiết ra ngoài.”

Nghe vậy, mắt Việt Phỉ sáng rực lên: “Quá tốt rồi.”

“Tôi giúp em dán một cái.” Cố Nguy mở hộp, lấy một miếng dán gần như trong suốt, xé gói nhỏ ra, cầm lên dán sau cổ Việt Phỉ.

Việt Phỉ cảm nhận được vùng da vẫn luôn nóng hổi kia như được dán vào miếng đá lạnh, mũi không khỏi thở ra một hơi khoan khoái.

“Qua vài phút miếng dán này sẽ mỏng hơn rồi dính vào da của em, không nhìn kĩ cũng sẽ không nhận ra trên cổ em có nó.” Cố Nguy kiên nhẫn giải thích.

Việt Phỉ: “Ừa ừa.”

Cố Nguy: “Đương nhiên, loại này chỉ có tác dụng với những trường hợp thường ngày, nếu em tiến vào kỳ phát tình hoặc khi tin tức tố bất ổn, nó sẽ không còn hiệu quả nữa.”

“Được.” Việt Phỉ ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ tôi biết mà.

Cố Nguy đứng trước mặt cậu, đóng hộp đựng vào, lơ đãng hỏi: “Tôi nhớ em có một cô em gái là Omega, sao em lại không có chút kiến thức cơ bản nào của Omega thế?”

Tim Việt Phỉ run lên, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Ừm, mấy việc như vậy nó sẽ đi hỏi mẹ tôi, không bao giờ nói với tôi hết, họ vẫn luôn nghĩ tôi là Beta mà.”

Dường như cũng đồng ý với lời giải thích của cậu, Cố Nguy xoa nhẹ đầu Việt Phỉ: “Em không định nói về việc phân hóa cho người nhà à?”

Việt Phỉ: “Chuyện này để sau nói cũng được.” Dù sao bây giờ cậu cũng chưa muốn nói.

Cố Nguy: “Ừ, chuyện này em nên tự quyết định”

“Nhưng sao anh biết nhiều về Omega thế?” Việt Phỉ đột nhiên tò mò.

Cố Nguy: “Bởi vì anh cả là Omega, chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chúng tôi cũng được biết những thứ nên biết.”

Việt Phỉ: “Ồ.”

So sánh với cậu, Việt Phỉ còn chả có một chút tự giác nào khi làm O.

……

Công ty đã sắp xếp người đến đây tiếp đón bọn họ.

Khi hai người xuống máy bay, một anh chàng đẹp trai tóc vàng da trắng tiến tới chào hỏi.

“Xin chào Cố tổng, chào mừng ngài đã đến đảo Ấn Tùng, tôi tên là Kassi.”

Cố Nguy gật đầu đáp lại.

Tầm mắt Kassi rơi xuống Việt Phỉ, người đang đứng cạnh Cố Nguy.

“Việt Phỉ.” Việt Phỉ tự giới thiệu.

“Xin chào, cậu Việt” Kassi toác miệng cười, lộ ra tám cái răng trắng bóc.

Một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai xán lạn, Việt Phỉ nghĩ thầm

Mặt cỏ khẽ đung đưa theo cơn gió vừa thổi tới, mùi nước dừa ngọt ngào thanh mát chợt thoảng qua không khí, khiến Việt Phí nhớ tới vị nước dừa mát lạnh mà cậu uống vào những ngày hè.

Đột nhiên, Việt Phỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Cố Nguy: “Đảo này chỉ có cậu là nhân viên công tác à?”

Bầu không khí đột nhiên hơi cứng lại.

Kassi đỏ mặt, cậu ta hơi hoảng loạn: “Cố tổng, tôi thật sự xin lỗi, Lâm tổng đang đi toilet, ngài ấy sẽ tới đây nhanh thôi ạ.”

Cố Nguy cong miệng: “Vậy ra là tôi hiểu nhầm.”

Kassi không biết trả lời như thế nào, cậu ta chỉ có thể nhanh chóng đi sang một bên, gọi điện thoại cho Lâm tổng.

Việt Phỉ kéo tay áo Cố Nguy: “Anh làm sao vậy?”

Cố Nguy liếc mắt nhìn cậu: “Có người ở ngay dưới mi mắt em quyến rũ Alpha của em đấy, em không biết à?”

“Hả?” Việt Phỉ vẫn nghệt ra.

Cố Nguy không nói chuyện nữa, nhấc chân đi về chiếc xe ô tô đang đợi cách đó không xa.

Việt Phỉ liếc Kassi đang gọi điện thoại một cái, cũng co chân đuổi theo Cố Nguy.

Kassi ở bên này sau khi nói chuyện điện thoại xong quay đầu lại, chỉ thấy hai người khách quý mà Lâm tổng bảo phải tiếp đón thật chu đáo đã bắt đầu ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.

“Về khách sạn.”

Tài xế là người Cố gia đã sắp xếp từ trước đó, bởi vậy cũng phớt lờ Kassi đang lon ton đuổi bên ngoài, trực tiếp dẫm vào chân ga.

Gần như cùng vào lúc đó, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, chặn ở bên hông xe.

“Cố tổng!” Đối phương hô một tiếng.

“Anh dừng một chút.” Cố Nguy nói tài xế dừng xe.

Cửa sổ xe được kéo xuống, người đàn ông trung niên chạy tới bên Cố Nguy ngồi.

“Cố tổng, thật sự xin lỗi, từ sáng sớm tôi đã ở bên ngoài chờ hai người, chỉ là ban nãy đột nhiên bụng không được thoải mái, mời rời đi khoảng vài phút thôi, không ngờ cậu lại đến đúng lúc đó. Kassi là thực tập sinh của công ty, vừa nãy cậu ta sơ ý như vậy là do tôi dạy dỗ không tốt, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu.”

Cố Nguy nhăn mi, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Lâm Lỵ, hình như 2 năm rồi chúng ta chưa gặp nhau.”

Người vừa được gọi tên ngây ngô cười: “Đúng vậy Cố tổng, hai năm rồi, cậu công tác bận rộn như vậy, lúc nào tôi cũng hy vọng cậu có thể đến đảo nghỉ ngơi một thời gian, cuối cùng cũng chờ được đến khi cậu tới.”

Cố Nguy cong khóe miệng: “Mới hai năm mà thôi, ông đã quên tôi là người như nào rồi.”

Lâm Lỵ không cười được nữa, trán bắt đầu chảy mồ hôi.

“Trở về đi, ngày mai tôi sẽ đến công ty.” Tầm mắt Cố Nguy rời khỏi người ông, “Nên chuẩn bị cái gì, mấy thứ này chắc tôi sẽ không cần phải nói trước”

Lâm Lỵ cúi đầu: “Cậu yên tâm.”

Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại.

Nhìn chiếc xe đã phóng đi xa, Lâm Lỵ gọi Kassi đến bên cạnh.

“Cháu vừa mới làm gì đấy?” Giọng nói của ông rất nghiêm túc.

Kassi: “Cháu chưa làm gì mà, bác nói Cố tổng không thích người chủ động, ban nãy cháu rụt rè lắm luôn.”

Lâm Lỵ: “Thế sao Cố tổng lại tức giận như vậy?”

“Cháu……” Kassi cảm thấy mình rất oan uổng, “Vừa nãy cháu không khống chế được tin tức tố……”

“Thằng nhóc này!” Lâm Lỵ nổi trận lôi đình, “Bác đã nói với cháu rồi, Cố tổng ghét nhất Omega chủ động quyến rũ hắn. Đặc biệt là loại dùng tin tức tố để khiêu khích!”

Kassi: “Nhưng ngay bên cạnh ngài ấy có một Omega mà, cháu sao biết được…”

Lâm Lỵ ngửi được mùi khác thường: “Cố tổng dẫn theo một Omega?”

Kassi: “Tuy cháu không ngửi được mùi tin tức tố trên người cậu ấy, nhưng mùi hương trên người Cố tổng cháu vẫn ngửi được, chắc chắn ngày ấy dẫn theo Omega, mà ở đây trừ Việt Phỉ ra không có người khác.”

Lâm Lỵ: “Thôi cháu trật tự đi, chắc gì người ta đã là Omega, cháu hành động quá hấp tấp rồi.”

Ông vốn tưởng rằng với vẻ bề ngoài của Kassi, nếu cậu được Cố Nguy nhìn trúng, dẫn người về Cố thị, tương lai sau này của Kassi sẽ tươi sáng hơn, về phía ông cũng có thể dựa vào chút quan hệ mà có được hợp tác lâu dài với Cố Nguy, ai ngờ thằng cháu ngốc này chưa ra trận đã chết ngắc ngoải, lần đầu tiên gặp mặt đã bị Cố Nguy cho vào sổ đen.

Việc kinh doanh của đảo vẫn luôn ở xa tổng

bộ, Lâm Lỵ không hề biết gì về việc kết hôn của Cố Nguy, lần này ông chỉ cho rằng Cố Nguy đến nghỉ phép như hắn nói mà thôi, Cố Nguy cũng không báo trước sẽ dẫn theo bạn đồng hành.

Kassi: “Bác……”

“Cháu đi về nhà đi.” Lâm Lỵ bực bội xua tay. Ông phải về công ty sửa sang lại tài liệu.

Quả nhiên không phải ai cũng có thể đi được đường tắt, ông chỉ thích hợp đi cấy cày chăm chỉ cho người ta mà thôi.

Trên xe, bây giờ Việt Phỉ mới nhận ra mùi hương mà cậu ngửi được lúc nãy có thể mùi tin tức tố của Kassi.

“Cậu ấy là Omega à?”

Cậu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Cố Nguy cũng hiểu được ý của Việt Phỉ, gật nhẹ đầu.

Nghĩ đến Cố Nguy vừa bị quấy rối tình dục, bản thân mình lại không hề hay biết, Việt Phỉ tự trách: “Vừa nãy là tôi không bảo vệ anh thật tốt.”

Cố Nguy nghe cậu nói vậy, nhướng mày: “Em định bảo vệ tôi như thế nào?”

“Vác loa đi thông báo, nói Cố tổng của mấy người đang dẫn theo bạn đời hưởng tuần trăng mật, đừng có làm mấy việc phá đám hạnh phúc gia đình nhà người ta.” Việt Phỉ trầm giọng, giả vờ làm một chiếc loa phát thanh.

Thấy cậu làm trò, tâm trạng Cố Nguy cũng chuyển biến tốt hơn một chút, cười bất đắc dĩ một tiếng: “Nghe ngốc quá.”

Việt Phỉ tiếp tục lải nhải: “Kỳ thật cũng có cách cực kỳ đơn giản, treo trên cổ anh một tấm thẻ bài, viết một dòng ‘có chủ cấm động vào’ là được”

Cố Nguy duỗi tay muốn nhéo mặt cậu: “Bạn Tiểu Phỉ, dạo này lá gan lớn quá nhỉ?”

Dám mang hắn ra so sánh với chó.

Việt Phỉ lắc mình tránh tay hắn, cười nói: “Là do Cố tổng nuôi tốt đó.”

Rất nhanh hai người họ đã đến khách sạn.

“Lần này chúng ta nói với người khác là đi hưởng tuần trăng mật, nên chỉ có thể chuẩn bị sẵn một phòng ngủ, em thấy được không?”

Sau khi xuống xe, Cố Nguy đi cạnh Việt Phỉ, cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cậu.

Việt Phỉ hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, nghe vậy sửng sốt một lúc mới gật đầu: “Cũng được...”

Không biết vì sao, hình ảnh ban nãy mới bị đè ở trên chăn tiến hành an ủi tin tức tố đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, khiến hai tai Việt Phỉ bắt đầu nóng lên.

Hành lý được nhân viên khách sạn mang lên từ trước, Việt Phỉ lẽo đẽo đi sau Cố Nguy đến căn phòng tốt nhất trong khách sạn.

Từ khung cửa sổ rộng lớn được lắp sát đất nhìn ra, khung cảnh trời đất bao la bát ngát hiện ra, cảnh biển mỹ lệ khiến Việt Phỉ quên hết mấy việc bận tâm vừa rồi.

“Đẹp thật đó.” Việt Phỉ đi đến cửa sổ sát đất trước, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ cảm thán.

Cố Nguy ngồi xuống trên sô pha, nhìn thấy cậu hào hứng như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên: “Ăn gì lót bụng trước đi, sau đó chúng ta đi tới bờ biển chơi một lúc.”

Việt Phỉ: “Ừa.”

Đi đến hải đảo chơi, đương nhiên không thể thiếu những món hải sản.

Chờ đến khi các đĩa đồ ăn được mang lên, Việt Phỉ mới phát hiện không ít trong số đó đã được lột vỏ.

Dù là tôm hùm hay cua ghẹ, Cố Nguy đều thản nhiên xử lý phần vỏ thật kỹ, đem phần thịt tươi ngon đặt vào bát Việt Phỉ.

“Ăn từ từ thôi.”

Việt Phỉ cắn đầu đũa, hơi ngượng ngùng trả lời: “Cảm ơn anh nhé.”

Ngoài cửa phòng, nhân viên phục vụ tay vẫn đeo găng không biết phải làm gì, hỏi quản lý đang đứng ở bên cạnh:“Hai vị khách kia thật sự không cần phục vụ sao ạ?”

Quản lý trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Có mắt nhìn chút đi, Cố tổng muốn tự mình làm cho người ta, cậu đến đó làm gì, làm kỳ đà cản mũi à?”

Phục vụ thở dài, lương tâm vẫn hơi day dứt: “Ai ngờ kiếm tiền dễ như vậy đâu ạ?” Còn tưởng khách ở phòng loại này sẽ là người khó hầu nhất chứ.

Quản lý: “Thoải mái lên đi, 5 năm trước khi tôi còn là nhân viên cũng đã đụng độ Cố tổng rồi, nhưng cũng không tốt số bằng cậu.”

5 năm trước khi Cố Nguy tới ở là lúc ông mới là nhân viên ở đây, lúc đó ông nghe đồng nghiệp tán phét Cố Nguy là chủ của đảo Ấn Tùng, thấy đối phương tuổi còn trẻ đã sở hữu gia tài lớn như vậy, còn nghĩ hắn là loại con nhà giàu chỉ biết ăn chơi tiêu tiền như nước chứ không còn biết gì khác. Bởi vì loại suy nghĩ này, cho nên lúc phục vụ người khác ông và đồng nghiệp còn không làm hết sức mình, mắc rất nhiều sai lầm cơ bản. Cuối cùng có một ngày khi bị Cố Nguy nói đến đủ các loại lỗi trong ngành mà họ nhắc phải, đám người xấu hổ tới nỗi chỉ muốn chui đầu xuống biển trốn đi.

Nhưng sau khi Cố Nguy phê bình bọn họ, hắn cũng không sa thải nhân viên, mà lại mời một đoàn đội đến từ khách sạn quốc tế nổi tiếng khác, giúp bọn họ huấn luyện trong vòng một tháng.

Nghe nói phí huấn luyện là một con số trên trời.

Từ sự kiện đó, tuy rằng mấy năm nay Cố Nguy luôn quản lý điều hành từ phương xa, nhưng nhân viên khách sạn không có một ai dám làm ăn qua loa, bọn họ đều cố gắng hết sức góp công trả lại được phí huấn luyện năm ấy, mấy năm nay hình tượng Cố Nguy trong lòng bọn họ vừa là ông chủ vừa là người đáng ngưỡng mộ, ai đối với hắn cũng vừa sợ vừa kính trọng.

Lần này khi nghe nói Cố Nguy muốn tới đây để nghỉ phép, bọn họ không dám nghỉ ngơi một giây, đội ngũ nhân viên từ trên xuống dưới đều chỉnh đốn vài lần, mỗi người một địa bàn sẵn sàng đón nhận quân địch.

Xem ra, bây giờ hẳn là bọn họ không làm Cố Nguy thất vọng.

Phục vụ không hiểu mấy thứ cảm xúc của quản lý, tò mò hỏi: “Ừm,... vậy cậu Việt đó là bạn đời của Cố tổng ạ? Hình như hai người họ vừa nói chuyện về việc hưởng tuần trăng mật.”

Nghe vậy, mắt quản lý sáng ngời: “Cậu nhắc tôi mới nhớ, chờ lát nữa hai người họ ra ngoài hóng gió, cậu đi theo tôi đến phòng đạo cụ chuẩn bị cho mấy cặp tình nhân lấy một bộ ra đây”

Phục vụ: “Có cần phải hỏi ý kiến của Cố tổng trước không ạ?”

Quản lý khoác tay: “…… Người trẻ tuổi, biết muốn trở thành quản lý thì phải như nào không?”

Phục vụ: “Dạ?”

Quản lý: “Muốn làm người lãnh đạo trước hết phải làm hết mọi việc được giao tốt trước đã, sau đó mới tiến đến bước làm những việc không cần phải để khách hàng nhắc nhở, chuẩn bị chu đáo đầy đủ, hiểu không?”

Thanh niên phục vụ vẫn cười ngô nghê, không hiểu lắm: “Vâng ạ.”

Quản lý: “Tự mình học hỏi đi.”

…… Một giờ sau, người phục vụ trẻ tuổi đi theo sau quản lý, tay mang theo hộp đạo cụ đã được chuẩn bị sẵn, miệng không ngừng khen ngợi nói: “Quản lý, bóng bịt miệng, dây thừng, nến,... Tôi chuẩn bị hết rồi ạ”

______________________________

Đù má được quả nhân viên đáng đồng tiền bát gạo quá mà:))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện