Đối mặt với gió biển, Việt Phỉ không biết mình đang đi về đâu, cũng không quan tâm đến việc đó.
Những cảm xúc xa lạ đang rung động lồng ngực khiến cậu không thể sắp xếp được suy nghĩ của mình.
Việt Phỉ chưa bao giờ nghĩ về việc Cố Nguy sẽ thích ai, bởi vì trong nguyên tác không nói về mối quan hệ tình cảm của Cố Nguy, vì vậy cậu vẫn luôn cho rằng trong mắt Cố Nguy chỉ có sự nghiệp của hắn.
Nhưng phản ứng vừa rồi của Cố Nguy đã nhắc nhở cậu rằng, sự thật sẽ không phải như vậy.
Cũng giống như cậu, mặc dù việc Việt Phỉ là một Omega không bao giờ được viết trong sách, nhưng bằng cách nào đó cậu đã trở thành một Omega.
Mải suy nghĩ lung tung, Việt Phỉ đi thẳng đến cuối đường, phía trước cậu là tiếng sóng xô bờ lặng lẽ trong đêm tối, khung cảnh mênh mông khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé.
“Phía trước là đường cụt rồi.” Giọng nói của Alpha từ phía sau truyền đến.
Rơi vào vòng tay quen thuộc, Việt Phỉ bỗng chốc cảm thấy cay mũi, ngay cả cậu cũng không nhận ra được, việc mất đi Cố Nguy đối với cậu mà nói, đã trở thành một thứ không thể chấp nhận được.
Việt Phỉ quay người lại ôm lấy Cố Nguy, nhắm mắt lại không nói gì.
Cố Nguy sửng sốt, lấy lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu: “Không thoải mái ở đâu à?”
Việt Phỉ vùi trong lồng ngực hắn không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu.
“Chúng ta về trước nhé.” Giọng Cố Nguy còn dịu dàng hơn gió biển về đêm.
Việt Phỉ rời khỏi vòng tay hắn: “Ừ.”
Cố Nguy đi đằng sau Việt Phỉ, ý đồ muốn chắn gió từ phía sau cho cậu, nhưng Việt Phỉ không biết được dụng ý của người ta, ngược lại còn suy nghĩ nhiều hơn, vì sao hắn lại đi trước mình, vì sao không chịu nắm tay cậu chứ.
Trên đường trở về khi đi ngang qua nơi hai người vừa rời đi, cậu nhìn thấy nhân viên của công ty đang nhìn về phía mình, Việt Phỉ cúi đầu xuống, giảm tốc độ, nắm lấy bàn tay đang buông bên hông của Cố Nguy.
Cố Nguy nhướng mày ngạc nhiên.
Việt Phỉ không nhìn hắn, chỉ thấp giọng giải thích: “Đồng nghiệp của anh đang nhìn kìa.”
“Ồ.” Cố Nguy cong miệng, thái độ rất hợp tác mà vòng tay bao lấy bàn tay cậu.
Kassi cũng đang nhìn họ, thầm thở dài, quan hệ giữa hai người thật tốt.
Đúng lúc đó ánh mắt của Việt Phỉ lướt qua chỗ này, Kassi cười toe toét với cậu, Việt Phỉ sửng sốt, quay lại nhìn Cố Nguy, quả nhiên cậu thấy Cố Nguy cũng đang nhìn về hướng Kassi.
“Đi thôi.” Việt Phỉ nắm tay Cố Nguy xoay người đi.
Cố Nguy gật đầu chào Lâm Lỵ rồi quay trở lại xe với Việt Phỉ.
Thấy Việt Phỉ không để ý đến mình, Kassi buồn rầu nói với Lâm Lỵ “Chú ơi, hình như anh Việt rất ghét cháu.”
Lâm Lỵ lại bình tĩnh: “Nhớ lại những gì cháu đã làm. Không ghét mới là lạ đấy"
Kassi:"... " có lý.
Về tới khách sạn, Cố Nguy nói Việt Phỉ vào phòng tắm rửa trước và nghỉ ngơi sớm, nhưng Việt Phỉ lại bướng bỉnh nói muốn nghỉ ngơi một lát, để hắn phải đi trước.
Thực ra ở ban công còn có một bồn tắm lộ thiên, nhưng hai người đều ngầm giả vờ như không nhìn thấy nó.
Việt Phỉ ngồi một mình trên sô pha, cậu lấy sách giáo khoa mang theo ra, lật bừa một trang đọc sách, nhưng suy nghĩ của cậu hoàn toàn không đặt lên đống sách.
Cậu không muốn mất đi Cố Nguy, cậu cảm thấy không thoải mái khi nghĩ rằng Cố Nguy có thể thích người khác, trong trường hợp này, liệu có tính là cậu thích Cố Nguy không nhỉ?
Trái tim trong lồng ngực lại đập dữ dội, từ trước tới nay Việt Phỉ chưa từng thích ai, cũng không biết cảm giác chiếm hữu này của mình đối với Cố Nguy có phải yêu hay không. Cậu không có một người bạn nào có thể chia sẻ mấy chuyện riêng tư, đột nhiên gặp phải trường hợp khẩn cấp như vậy, trong đầu Việt Phỉ chỉ hiện ra mấy đứa bạn cùng phòng ký túc xá trong trường.
Việt Phỉ mím môi, quyết định gửi tin nhắn vào nhóm chat ký túc xá.
Việt Phỉ: Tao có một người bạn, vì một lý do nào đó mà ngày đêm phải ở chung với một Alpha, cậu ấy vốn chỉ coi Alpha kia là người hợp tác thôi, nhưng bây giờ cậu ta lại phát hiện ra được bản thân không thể chấp nhận chuyện anh ta đi yêu người khác. Trong trường hợp này, cậu bạn ấy có tính là thích Alpha kia không?
Ngay sau đó Triệu Chí Kính đã trả lời lại.
Triệu Chí Kính: Bạn của mày là Beta à?
Việt Phỉ: Omega.
Cậu vừa trả lời xong câu này, hai người bạn còn lại trong phòng cũng sôi sục.
Bạn cùng phòng 1: Rõ ràng là thích rồi còn gì. Alpha đó có Omega chưa? Nếu không có, thì kêu cậu bạn mày hành động luôn đi!
Bạn cùng phòng 2: Hỏi thế mà cũng hỏi, mày độc thân từ trong bụng mẹ mà ra đấy à?
Triệu Chí Kính: Mày nói là Omega thì tao thấy yên tâm rồi, còn tưởng là người trong đám bạn của tao chứ.
Bạn cùng phòng 1: Sống chung cả ngày lẫn đêm, đối tác...
Bạn cùng phòng 2: Tao tưởng bạn của mày đang diễn phim đó.
Triệu Chí Kính: O theo đuổi A là dễ nhất, còn ở chung, thế này không phải là được cho luôn gợi ý à? Trực tiếp hành động đi!
Bạn cùng phòng 1: Trực tiếp hành động!
Bạn cùng phòng 2: Trực tiếp hành động!
Việt Phỉ: Tao đang hỏi nghiêm túc đấy!
Triệu Chí Kính: Bọn tao cũng trả lời rất nghiêm túc mà.
Bạn cùng phòng 1: Hành động!
Bạn cùng phòng 2: Hành động!
Việt Phỉ: Vậy tao sẽ nói với bạn tao... Việc này không nhất thiết phải làm trong một bước, đúng không?
Triệu Chí Kính: Bạn nghĩ gì vậy, tất nhiên phải làm từng bước một rồi.
Bạn cùng phòng 1: Một bước,
Bạn cùng phòng 2: Hai bước,
Triệu Chí Kính: Ba bước và bốn bước ~
Việt Phỉ: [Đấm]
Bọn họ là kiểu lâu ngày sinh tình trong truyền thuyết à?
Việt Phỉ đỏ mặt tắt máy, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, cậu vội vàng giơ sách giáo khoa lên trước mặt, giả vờ chăm chú đọc.
Khi Cố Nguy bước ra khỏi phòng tắm, khung cảnh mà hắn nhìn thấy là Việt Phỉ đang đắm mình trong việc đọc sách.
"Không phải em nói không thoải mái à? Tắm rồi ngủ đi, ngày mai xem tiếp." Cố Nguy mỉm cười, cầm lấy sách từ tay Việt Phỉ.
Việt Phỉ: “Ừ,.”
Trong phòng tắm cố gắng chuẩn bị tâm lý xong xuôi, lúc Việt Phỉ bước ra thì lại thấy Cố Nguy đang ngồi ở chỗ cậu vừa đọc sách, chăm chú lật xem sách giáo khoa.
“Anh xem sách của tôi làm gì vậy?” Việt Phỉ đi về phía ghế sô pha.
Cố Nguy hiếm lắm mới thấy đeo kính, nghe thấy cậu hỏi vậy thì quay sang nhìn cậu: “Làm quen trước để sau này dạy bù bài cho em.”
Việt Phỉ cúi người, bắt chước động tác của Cố Nguy khi nãy, giật cuốn sách ra khỏi tay hắn.
“Mấy cái