Việt Phỉ chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi người khác.
So sánh với theo đuổi trực tiếp, cậu làm mấy hành động như vừa rồi cũng có vẻ dễ dàng hơn một chút.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Việt Phỉ vẫn mở web search ra, tìm kiếm cách theo đuổi người mình thích.
Khi Cố Nguy đi ra từ phòng tắm, hắn nhìn thấy Việt Phỉ đang chui nửa đầu vào trong chăn, thức đêm nghịch di động nhìn y như mấy thanh niên nghiện mạng Internet thời bây giờ.
“Vẫn chưa chịu đi ngủ?” Cố Nguy nhướng mày, tiến lại gần hai bước.
Vừa nghe thấy tiếng hắn, Việt Phỉ lập tức tắt điện thoại, nhắm mắt lại: “Ngủ thôi.”
Khẽ cười một tiếng, Cố Nguy tắt đèn, nhưng hắn không đến sô pha trong phòng khách nằm như tối qua nữa, thay vào đó lại nằm xuống bên cạnh Việt Phỉ.
Cảm giác phần đệm bên cạnh bị lún xuống, cả người Việt Phỉ đột nhiên căng cứng.
“Không định cho tôi xin một ít chăn à?”
Âm lượng của Cố Nguy không lớn, nhưng ở trong đêm đen cậu vẫn nghe được rõ ràng.
Việt Phỉ lặng lẽ đẩy một ít chăn qua.
Không biết bên ngoài trời đổ mưa từ khi nào, bọt nước liên tục rơi vào cửa sổ phòng bọn họ, vang lên từng tiếng lộp bộp.
“Ngủ đi.”
Hương nhựa thông trầm ấm đem đến cho Việt Phỉ cảm giác cực kỳ an toàn, cậu cảm thấy một ngày dài không làm được chuyện gì cuối cùng cũng kết thúc, hơi thở của Việt Phỉ dần dần ổn định, từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Ngược lại là cái người vừa kêu người ta đi ngủ, đang mở to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Omega bên cạnh, lại bị mất ngủ.
Ngoài cửa sổ trời đột nhiên trở mưa to tầm tã, Việt Phỉ ở trong phòng lại mơ thấy mình đang lạc trong sâu bốc cháy.
Xung quanh cậu đều là lửa chảy nóng đến kinh người, chỉ có một dòng suối cách đó không xa là chỗ chạy trốn duy nhất của cậu.
Cậu vội vàng xoay người lao thẳng về hướng suối, đến tận khi chìm xuống dòng nước lạnh giá, Việt Phỉ nhẹ nhàng thở dốc.
Hài lòng ôm được người vào trong lồng ngực, lại cảm nhận được mùi tin tức tố ngọt mát của Omega, người vốn dĩ không hề buồn ngủ bắt đầu thả lỏng đầu óc, chìm dần vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, Việt Phỉ tỉnh lại từ trong lồng ngực Cố Nguy, cậu không biết có phải mình lăn vào ngực người ta trong vô thức hay không, xấu hổ mà trở mình, lăn trở về chỗ tối hôm qua trước khi ngủ.
Nói là nghỉ phép, nhưng Cố Nguy vẫn dậy sớm đi tới công ty, hắn muốn nhanh chóng xử lý xong xuôi chuyện của công ty để thời gian còn lại sẽ đưa Việt Phỉ đi chơi quanh đây.
Việt Phỉ lại không bận tâm cho lắm, thậm chí cậu còn mong hắn đi đến công ty lâu một chút, bởi lẽ cậu cần một khoảng không gian riêng để lập một kế hoạch theo đuổi.
Ngay khi Cố Nguy vừa ra khỏi cửa, Việt Phỉ liền mở trang web tối qua mình vừa tìm ra, tiếp tục học hỏi.
Cách bước theo đuổi người mình thích:
Tặng đối phương một món quà nhỏ
Nấu cơm cho anh ấy/ cô ấy
Đón đưa anh ấy/cô ấy đi làm
Khi họ buồn thì ở bên bầu bạn
Tìm hiểu và cũng làm những thứ cả 2 thích
Học cách làm cho đối phương vui
….
Việt Phỉ một tay cầm bút chì, tay kia lướt di động, loáy hoáy ghi chú vào sổ tay.
Quà thì cậu tặng rồi…. nấu mỳ cũng tính là nấu cơm nhỉ…
Cậu chưa bao giờ đưa đón hắn đến công ty!
Việc này không thể chậm trễ được, hôm nay cậu nên hành động luôn.
Nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Nguy khi nhìn thấy cậu đột nhiên xuất hiện ở công ty nói muốn đón người đến tan tầm, Việt Phỉ không nhịn được mỉm cười.
Việt Phỉ tiếp tục lướt điện thoại đến cuối trang..
…… Đương nhiên, điều không thể thiếu là phải chuẩn bị một nghi lễ quan trọng để thổ lộ với đối phương.
Thổ lộ à…… Việt Phỉ vô thức xoay xoay cây bút trên tay.
Nếu cậu thổ lộ, sẽ ra hai hai loại kết quả.
Một là thành công, cả nhà vui mừng.
Hai là thất bại, chắc chắn khi đó Cố Nguy sẽ hủy hợp đồng với cậu, thậm chí sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy Việt Phỉ.
Việt Phỉ do dự.
Cậu có hai lựa chọn, một là theo đuổi Cố Nguy, bất chấp kết quả, hai là từ bỏ, chờ Cố Nguy gặp được người hắn thật sự thích, sẽ chấm dứt thỏa thuận với mình.
Nhưng nếu Cố Nguy gặp được người hắn thích sau khi đánh dấu mình thì phải làm thế nào bây giờ?
Giống như khi giải thì gặp phải câu hỏi hack não, Việt Phỉ cảm thấy mình đang rơi vào vòng logic lẩn quẩn.
Nếu như có nguy vẫn có khả năng thích những Omega khác, vì sao hắn lại muốn làm hiệp nghị đánh dấu với mình? Vì một khi hắn đã đánh dấu mình, làm sao hắn có thể thích những Omega khác được?
Chẳng phải sau khi AO đánh dấu nhau, bất luận là cảm tình như thế nào, đều sẽ bị tin tức tố ảnh hưởng đến không thể rời khỏi đối phương sao?
Từ từ, một khi đã như vậy, Sao cậu lại muốn nỗ lực theo đuổi Cố Nguy chứ? Chỉ cần hoàn thành việc đánh dấu vĩnh viễn, chẳng phải Cố Nguy sẽ không bao giờ có khả năng thích người khác sao?
Tuy rằng ý tưởng này nghe có chút ti tiện, nhưng nó vẫn khiến Việt Phỉ do dự.
Xác suất thổ lộ thất bại chắc chắn sẽ rất cao nhỉ… Vậy thì sao phải đi làm mấy điều thừa thãi làm gì chứ?
Chỉ cần Cố Nguy không thích người khác trước khi đánh dấu hoàn toàn, hắn chỉ có thể thuộc về cậu……
Phân tích cả nửa ngày, lại phát hiện ra ý nghĩ của bản thân quá đáng khinh, trong nháy mắt Việt Phỉ bị rút hết ý chí chiến đấu.
Cơ mà vì sao lúc trước Cố Nguy lại muốn ký thỏa thuận đánh dấu cậu cơ chứ?
Mà vì sao bản thân cậu có thể mặt dày tới nỗi dám đề nghị nói hắn đánh dấu mình?
Thắc mắc tới quá muộn màng khiến Việt Phỉ nhận ra chắc chắn Cố Nguy sẽ không ghét cậu, nhưng nếu nói liệu hắn có thích cậu không, thì lại là một chuyện khác.
…… Mà Việt Phỉ, thật ra cậu đã thích Cố Nguy từ lâu rồi nhỉ, chỉ là bây giờ mới nhận ra....
Ở công ty, Cố Nguy vừa họp xong với nhân viên về tiến độ phát triển của đảo Ấn Tùng. Sau khi từ chối để Lâm Lỵ đưa về, Cố Nguy đứng chờ một mình trong thang máy. Trong lòng hắn nhớ tới Việt Phỉ đang ở khách sạn một mình, không khỏi bước nhanh chân hơn một chút đi ra khỏi sảnh.
Bỗng nhiên có một bóng người từ một phía chạy vụt ra chắn trước