Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 71


trước sau

Vừa mới trở thành chủ tịch tập đoàn thì biến mất nguyên một ngày một đêm. Tới khi Cố Nguy mở di động ra kiểm tra thì thấy một loạt các cuộc gọi nhỡ.

“Đang trong kỳ phát tình, đừng làm phiền.”

Sau đi đăng lên vòng bạn bè, Cố Nguy tắt nguồn di dộng, đi chuẩn bị đồ ăn cho Việt Phỉ.

Hoàn toàn không thèm quan tâm đến dòng status không đầu không đuôi của hắn đã gây nên một vòng động đất.

Khi nhận được điện thoại của Cố Thiên Thịnh, mẹ Cố đang ở nhà con trai cả ăn cơm tối.

“Bà với Cố Nguy đang làm cái gì? Nó chuyển giới à???”

Mẹ Cố đang ngậm một thìa cơm ở trong miệng, không thèm quan tâm đến hình tượng thục nữ dịu dàng vài chục năm qua, phun hết ra bàn.

“Ông lại lên cơn đấy à?”

Cố Thiên Thịnh nói xong cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá không thực tế: “Nó nói nó đang trong kỳ phát tình, tôi còn tưởng nó chuyển giới thành Omega.”

“……” Mẹ Cố thẳng tay cắt điện thoại.

Bà đánh số điện thoại gọi Cố Nguy, không ai trả lời. Sau đó Cố Duy mới đưa máy cho bà xem, mới thấy được bài đăng trên mạng của Cố Nguy.

Mẹ Cố nhíu mày: “Tiểu Phỉ là Omega?”

Cố Duy: “Nhìn cái kiểu này, chắc cũng không phải là người khác.”

“Là Omega cũng không phải chuyện xấu, vì sao lại nói dối?” Mẹ Cố không hiểu.

Cố Duy: “Mọi việc có thể phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ, chờ hai đứa chúng nó….kết thúc, mẹ hỏi lại thằng ba đi.”

“Cũng chỉ còn cách này.”

……

Việt Phỉ không biết thân phận Omega của mình đã bị công khai đến một nửa. Lúc này, cậu đang ngồi trong lòng Cố Nguy, vừa uống dịch dinh dưỡng vừa xem TV.

Chỉ có tự mình trải qua mới thấy kỳ phát tình đáng sợ cỡ nào.

Chẳng khác gì dã thú, Việt Phỉ nghĩ.

“Em nghĩ gì thế?” Thấy cậu ngẩn ngơ, Cố Nguy xoa gáy cậu, nhẹ giọng hỏi.

Việt Phỉ lắc đầu: “Không có gì đâu, vậy việc công ty của anh phải làm như thế nào? Thời gian phát tình hình như tầm 7 ngày.”

“Em không cần lo chuyện đó đâu.”

Nói rồi, Cố Nguy với lấy đĩa dâu tay trên bàn, đưa tới miệng Việt Phỉ.

Việt Phỉ tự nhiên há mồm cắn đi một nửa, nước quả dính trên khóe miệng cậu, sau đó chảy xuống từng khớp ngón tay của Cố Nguy.

Việt Phỉ vươn đầu lưỡi liếm đi nước quả, cậu cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình lại nóng rực lên, Việt Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguy, ánh mắt của hắn dính chặt lấy môi cậu.

Việt Phỉ cong môi, cậu nhìn Cố Nguy, môi tiến gần lại bàn tay đang cầm dâu tây.

Cố Nguy lại nghĩ cậu muốn ăn nốt nửa quả còn lại, lại không ngờ rằng từng ngón tay lại truyền đến cảm giác mềm mại, chất lỏng vừa chảy xuống đã bị Việt Phỉ liếm đi từng chút, từng chút một.

Hô hấp Alpha lại trở nên nặng nề, ngón tay hắn hơi cong lên, đút nốt nửa quả dâu tây vào miệng Việt Phỉ.

Vừa mới cắn lấy quả dâu, Việt Phỉ chưa kịp khép miệng lại, ngón tay thon dài đã đẩy quả dâu, cùng nhau đi vào khoang miệng.

“Ưm!” Quá sâu, Việt Phỉ lườn hắn.

Nhựa thông lại nồng đậm hơn trong không khí.

Cố Nguy rút tay ra, cúi đầu hôn cậu.

Sau khi đánh dấu hoàn toàn, tin tức tố của Omega và Alpha sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, không chỉ có tin tức tố của Omega sẽ hấp dẫn Alpha, mà đối với Omega, tin tức tố của Alpha cũng có lực hấp dẫn mãnh liệt.

“Hừm ——”

Việt Phỉ đứng dậy, giơ tay vòng qua cổ Cố Nguy, kéo cả người hắn về phía trước.

Cố Nguy ôm lấy cậu, phối hợp ngã trên sô pha.

“Vỏ sô pha có dễ thay không anh?” Việt Phỉ vừa kéo cổ áp đối phương vừa hỏi.

Cố Nguy bật cười: “Em đừng lo, không đổi được thì bỏ đi.”

Nghe hắn nói như vậy, Việt Phỉ yên tâm.

Đều hứng lên cả rồi, ai cũng không còn kiên nhẫn về lại phòng ngủ.

Trong khoảnh khắc bị tiến vào, sống lưng của Việt Phỉ duỗi thẳng tắp, dường như chỉ cần gập nhẹ người một cái là có thể đứt gãy.

Nhưng Cố Nguy biết, đối phương có thể thừa nhận được.

Thoáng chốc, xương bướm xinh đẹp khẽ lay động, Việt Phỉ cắn môi thở dốc, trên người cậu tràn đầy dấu vết, tựa hồ sẽ bị nghiền nát trong giây lát, lại giống như sẽ bay đi ngay tức khắc.

Xinh đẹp và mỏng manh.

Bàn tay mạnh mẽ giữ lấy vòng eo thon, Cố Nguy đứng dậy, ôm chắc đối phương trên người, thô bạo hôn lấy.

Người đang ở trong lồng ngực hắn, hắn muốn mang đến cho cậu, mỗi giờ mỗi khắc càng thêm sung sướng.

Không biết đã qua bao lâu, ngón tay đang đặt trên vai Alpha cuộn lên, ngón tay không quá dài nhưng lại đâm sâu vào da thịt, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra không khí, lòng bàn tay cũng không giữ nổi nữa mà buông xuống.

Kỳ hạn bảy ngày, còn chưa qua được một nửa.

Bên ngoài phòng khách còn có một cái bể bơi.

Cách đây không lâu, bên làn nước hồ trong xanh, hai bóng người hòa vào nhau trên nền gạch trắng.

Ánh mặt trời lười biếng phơi trên mặt nước, chẳng mấy chốc những dấu vết kia sẽ biến mất.

Vệt nước loang ra một đường trong nhà, rồi bò lên cầu thang.

Ở chỗ ngoặt, Omega bị thân hình của Alpha bao trùm, tóc mái ướt đẫm đong đưa nhỏ từng giọt trên mặt đất.

Tin tức tố nồng đậm không hề phân biệt, hòa vào làm một.

Cánh đồng thông bát ngát bao vây lấy cả mùa xuân, vui sướng nhiệt tình, phòng tắm, ban công, thảm phòng khách,.....không chừa mọi ngóc ngách.

*

Khi Kiều Ti nhận được điện thoại của sếp mình, cậu đang đau đầu nhìn đống tài liệu chồng chất như núi trong văn phòng, thấy tên người gọi, cậu lập tức trả lời.

Sếp chuẩn bị về???

“Đến bạch phong hải thận* một chuyến đi.”

*cop nguyên từ qt ra đó vì tui không biết sửa…

Kiều Ti đồng ý.

Đường Duyệt đang ngồi bên cạnh cậu nghe thấy thế có chút nghi ngờ: “Chỉ mình em qua à?”

Anh bị thất sủng sao?

Kiều Ti hiểu rõ vị trí của mình và Đường Duyệt trong mắt Cố Nguy:

“Trách bản thân anh là một Alpha đi.”

Sếp vừa trải qua kỳ phát tình cùng cậu Việt, chắc chắn sẽ không muốn đối phương nhìn thấy mấy Alpha khác.

Đường Duyệt hiểu được: "Vậy em đi đi, chỗ này để anh xử lý."

Không ngờ được sẽ có ngày làm Alpha có khuyết điểm như vậy.

Kiều Ti: “Được.”

“Nhớ rõ tài xế……”

Đường Duyệt vừa muốn nhắc nhở Kiều Ti, lại bị Kiều Ti cắt lời.

Kiều Ti: “Sắp xếp tốt rồi, tài xế cũng là Beta."

Đường Duyệt giơ ngón tay cái: "Quá chuẩn."

……

Rời khỏi biệt thự, Cố Nguy trực tiếp nói Kiều Ti đưa hai người về Nam Loan Hương.

Việt Phỉ: "Chắc mấy ngày nữa em phải đi về đó lấy đồ, còn tìm khách thuê mới nữa."

Cố Nguy: “Giao cho Kiều Ti là được rồi.”

Kiều Ti ngồi trên ghế phụ lập tức trả lời: "Cậu Việt cứ yên tâm."

Việt Phỉ: "Vậy làm phiền anh nhé thư ký Kiều."

Kiều Ti: “Cậu Việt đừng khách khí, về sau những việc như vậy cứ nói với tôi một tiếng là được."

tiên sinh không cần khách khí, về sau những việc này phân phó ta một tiếng có thể.”

Việt Phỉ: “Cảm ơn anh.”

Việt Phỉ tự nhiên nghiêng đầu dựa vào vai Cố Nguy, cậu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem bản thân có quên mất chuyện gì không.

“Đúng rồi!!!Em còn phải về trường học nữa!!!"

"Lúc nào là thi cuối kỳ nhỉ??? Chắc em không trễ hẹn đâu đúng không??"

Mấy ngày nay điện thoại của Việt Phỉ chỉ là đồ trang trí, hết cả pin rồi mà cậu vẫn không chú ý.

Cố Nguy: “Bỏ lỡ cũng không sao mà.”

“Em……” Tuy cậu biết mình hơi chểnh mảng trong thời gian khá dài, nhưng Việt Phỉ vẫn còn ôm một tia hy vọng, “Em còn muốn lấy học bổng nữa.”

Cố Nguy cũng không biết vì sao cậu cứ cố chấp với việc học bổng như vậy: “Anh phát cho em.”

Việt Phỉ: “Cái gì?”

Cố Nguy: “Học bổng.”

Việt Phỉ cứng rắn: “Không được!!!!”

Cố Nguy cười ôm chặt lấy cậu: “Anh muốn làm, vốn dĩ anh phải dạy học cho em, là anh làm trễ nải việc học của em.

Việt Phỉ đỏ mặt, không cần phải ân cần như thế đâu!

Tiếng chuông di động gián đoạn không khí ngọt ngào của hai người họ, Việt Phỉ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Cố Nguy nói xong điện thoại

Người gọi là mẹ Cố.

Mẹ Cố chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Cố Nguy giải thích việc Việt Phỉ là Omega, bà đành chủ động gọi điện thoại cho con trai.

“Con trai, Tiểu Phỉ…..chuyện phát tình là như thế nào vậy?”

Việt Phỉ đang dựa đầu vào vai Cố Nguy cũng nghe được, quay đầu nhìn hắn.

Cố Nguy liếc mắt hỏi ý kiến cậu.

Việt Phỉ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, dù sao cũng không có gì phải giấu.

“Mẹ, là do việc phân hóa của Tiểu Phỉ chậm hơn người bình thường.”

“Lúc bọn con kết

hôn em ấy vẫn là Beta, cách đây không lâu em ấy mới phân hóa thành Omega.”

“Đương nhiên, dù em ấy là Beta hay Omega con đều chấp nhận, chỉ cần là em ấy.”

“Bọn con đang trên đường về nhà, hôm nào sẽ qua chỗ mẹ.”

“Được ạ, chào mẹ.”

……

Cắt điện thoại, Cố Nguy nhéo vành tai Việt Phỉ, người nào đó vẫn đang quay đầu ra cửa sổ, hai lỗ tai lại dựng đứng về hướng này.

“Mẹ lo rằng anh không chấp nhận được việc em là Omega.”

Việt Phỉ: “Ồ, trách ai?”

Lúc vừa mới quen nhau, không biết có ai suốt ngày nói mình không thích, không ngửi nổi tin tức tố Omega.

Ở trước mặt người nhà cũng đã bị mọi người nghĩ bản thân ghét cay ghét đắng O.

Cố Nguy đuối lý ho khan một tiếng: “Đấy là trước khi gặp được em.”

Trả lời nghe êm tai lắm. Việt Phỉ nhéo cằm hắn: “Không trách anh.”

Cố Nguy cười cười cấm lấy tay cậu, đặt lên trên môi hôn nhẹ,

……

Khi Việt Phỉ về đến trường học, bạn cùng phòng vây quanh cậu xem xét nửa ngày mới tổng kết một câu.

“Tao thấy mày trông cứ khang khác.”

Việt Phỉ hơi buồn cười: “Khác chỗ nào?”

Triệu Trí Kính: “Trông kiểu…..đẹp đẹp hơn….”

Bạn cùng phòng 1: “Trông giàu có hơn….”

Bạn cùng phòng 2: “Giống Omega hơn…”

Việt Phỉ vỗ đầu: “Tao quên nói với bọn mày!”

“Cái gì?”

Việt Phỉ: “Tao là Omega.”

Ba cái mặt đần ra?

Việt Phỉ bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học, về trường hợp phân hóa chậm của cậu.

“Vãi lìn!!!”

Ba người trăm miệng một lời.

Im lặng vài giây, Triệu Chí Kính vỗ vai Việt Phỉ.

“Thôi không sao, yên tâm đi, bọn tao không kỳ thị Omega.”

Bạn cùng phòng 1: “Đúng đúng đúng, mày là Omega thì chúng ta vẫn là anh em.”

Bạn cùng phòng 2: “Đúng thế, dù sao tụi tao cũng không ngửi được tin tức tố của mày. Mày là Omega hay Beta không quan trọng, dù sao mày cũng vẫn là Việt Phỉ.”

Việt Phỉ đan tay vào nhau, thật sự muốn nói cậu không phải Việt Phỉ thật sự.

Triệu Chí Kính: “Xưa mày kiêu lắm, còn không thèm nói chuyện với tụi tao.”

“Nhưng sau khi chia tay với Gianr Diệc thì trở lại bình thường rồi, còn chia đồ ăn cho bọn tao.”

“Ừ ừ ừ, bây giờ mày rất tốt, Cố tổng là đối tượng tốt.”

“Lúc đó còn lo mày là Beta đi vào cái nhà giàu sẽ khổ.”

“Giờ tụi tao không lo nữa rồi, mày với Cố tổng phải sống vui vẻ vào.”

……

Việt Phỉ nghe bọn họ nói qua nói lại, trong lòng thấy rất ấm áp. Cậu hé miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói cảm ơn hay những thứ khác nghe rất làm ra vẻ.

“Ừ, tao có là Omega, vẫn phải về đây làm bài thi.” Việt Phỉ cười nói.

Nghe cậu nói về kỳ thi, ba bạn cùng phòng thở dài thườn thượt.

“Vì sao bố không phải Omega???”

“Tao sẽ chọn lúc thi để phát tình.”

“Nghe nói trường bên cạnh cũng có trường hợp như vậy, sau khi phát tình còn phải về thi lại.”

“Hơn thế còn phải đi thi một mình một phòng đấy.”

“À, vậy thôi….”

Việt Phỉ đứng một bên nghe họ nói chuyện xàm xí, đột nhiên phát hiện, ở thế giới này, cậu cũng có được bạn bè.

……

Cậu đi qua thang máy của nhân viên, vừa lúc cửa thang máy mở ra, bên trong có ba người.

Trong đó có hai người Việt Phỉ biết là ai.

Giản Diệc, Doãn Tân Thần.

Đi ở phía trước hai người họ là quản lý thực tập sinh.

Nhìn thấy Việt Phỉ, quản lý lập tức chào hỏi: “Cậu Việt.”

Giản Diệc im lặng, Doãn Tân Thần mỉm cười gật đầu với Việt Phỉ.

“Hai người là thực tập sinh à?” Dù sao cũng quen biết, Việt Phỉ đứng lại.

Doãn Tân Thần: “Ừ, được trường học đề cử, tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt nên đến đây.”

Việt Phỉ gật đầu: “Tập đoàn Cố thị thực sự rất đáng giá, cố lên.”

Giản Diệc vẫn luôn im lặng cũng mở miệng: “Bây giờ cậu có tốt không?”

Việt Phỉ: “Tốt lắm, cảm ơn cậu đã quan tâm.”

Cửa thang máy đã khép lại, Gianr Diệc mới lùi sang một bước.

“Cậu muốn lên tầng đúng không?”

Từ lúc biết ba người quen nhau quản lý vẫn đứng sang một bên im lặng, bây giờ thấy vậy mới cười cười giúp Việt Phỉ giải thích: “Cậu Việt đi tháng máy của chủ tịch.”

Việt Phỉ: “Vậy tôi đi lên trước đây.”

Ngay cạnh thang máy của nhân viên là thang của sếp lớn.

Việt Phỉ cực kỳ tự nhiên ấn vân tay mở cửa thang máy, sau đó tiến vào.

Thang máy chuyên dụng đi thẳng lên văn phòng của Cố Nguy, cửa thang mở ra, Kiều Ti đang đứng sẵn ở cửa chờ cậu.

Nhìn thấy Việt Phỉ, Kiều Ti mỉm cười: “Cậu Việt, ngài Cố đang ở văn phòng chờ cậu.”

Việt Phỉ: “Được.”

Tuy Việt Phỉ đã từng đi tới đây, nhưng Kiều Ti vẫn đi trước dẫn đường cho cậu: “Từ sáng sớm chủ tịch đã nói tôi cài sẵn thang máy ở tầng một, tôi đoán cậu sẽ tới, cà phê và trà buổi chiều cũng đã chuẩn bị xong, nếu cậu còn cần gì thì cứ nói với tôi.”

Việt Phỉ cười gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh.”

Kiều Ti mở cửa văn phòng ra cho cậu: “Cậu việt, mời vào.”

Chờ đến khi cậu đi vào mới thả nắm cửa ra.

Đúng lúc trưởng phòng thư ký khác đang dẫn theo thực tập sinh đi qua văn phòng sếp, chỉ tay vào Kiều Ti truyền dạy: “Em thấy không? Học thư ký Kiều nhiều vào.”

Kiều Ti nghe được xua xua tay: “Trưởng phòng đừng nói đùa.”

Trưởng phòng trêu ghẹo cậu: “Năm ngoái Đường Duyệt được thăng chức làm thư ký đặc trợ, chị nghĩ cậu cũng sắp đến thời rồi.”

“Em vẫn còn phải học tập.” Tâm lý của Kiều Ti vẫn giữ vững, “Vậy em về làm việc tiếp đây.”

Trưởng phòng: “Đi đi.”

……

Trong văn phòng, cửa vừa đóng lại, Việt Phỉ đã bị kéo đến ngồi lên đùi Cố Nguyi.

“Càng ngày càng lười.” Cả ngày làm tổ trong nhà, Cố Nguy nhéo mặt cậu.

Công kích nhau đúng không? Việt Phỉ phản đòn: “Càng ngày anh càng dính người.”

Cố Nguy hôn lên môi cậu: “Chỉ dính em thôi.”

Việt Phỉ bật cười: “Buồn nôn.”

Cố Nguy: “Không thích?”

Việt Phỉ hôn trả lại hắn: “Ừm……đành chấp nhận vậy.”

Cố Nguy nhướng mày, ôm người đứng dậy, đặt đối phương ở trên bàn.

“Anh định làm gì thế?”

Cố Nguy cúi đầu: “Hình như chúng ta chưa làm ở đây bao giờ.”

“!!!”

Việt Phỉ quay đầu nhìn ra phía cửa.

Cố Nguy hôn cậu: “Đóng rồi.”

Vừa nãy khi Kiều Ti đi ra cửa, hắn đã ra hiệu bằng mắt rồi.

Vậy Kiều Ti sẽ biết hai người ở trong này…Việt Phỉ đấm Cố Nguy: “Không biết xấu hổ.”

Cố Nguy tiếp tục dính lên người cậu: “Có mặt mũi để làm gì? Có em là được.”

Thực ra trong lòng Việt Phỉ cũng muốn thử xem, thấy hắn nói đến vậy rồi mà từ chối thì lại quá độc ác, vì thế cậu duỗi tay kéo cà vạt trên cổ đối phương xuống.

“Nhanh lên nhé.”

Cố Nguy mỉm cười hôn cậu: “Không nhanh được.”

Môi lưỡi triền miên, Việt Phỉ phối hợp nhắm mắt lại, dùng chính mình tiếp nhận lấy đối phương.

Cậu không nói cho Cố Nguy, hai người họ chỉ là vai phụ trong một quyển sách.

Đúng là trong câu chuyện của Giản Diệc và Doãn Tân Thần, bọn họ chỉ là hai vai phụ.

Nhưng ở trong câu chuyện của Cố Nguy và Việt Phỉ, bọn họ là vai chính, tự xây dựng lên happy ending của chính mình.

“Anh sẽ luôn yêu em chứ?”

Việt Phỉ nắm chặt chiếc cà vạt trong tay, ngẩng đầu hỏi Cố Nguy.

Cố Nguy giơ tay, dùng lòng bàn tay bao lấy ngón tay thon dài của cậu, dịu dàng kiên định nói: “Sẽ luôn yêu em, dù cho thế giới này có sụp đổ…”

Hoàn chính văn

Truyện gồm có 4 phiên ngoại, có đám cưới, có cuộc sống thường ngày, có một chương về Việt Phỉ còn lại, có cả chương về con của hai người. Mình định sẽ đẩy chương của Việt Phỉ đến cuối để mạch truyện liền mạch hơn chút.

Lúc đánh ba chữ “hoàn chính văn” mình xúc động zl và định viết một bài sớ dài tâm sự và lời cảm ơn các thứ. Nhưng thôi nghĩ để làm xong phiên ngoại đã rồi tính sau. Cảm ơn mọi người đã yêu quý và ủng hộ nhaaaa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện