*Quyết định đẩy lên trước để mạch truyện được liền mạch:)))
Cậu tên là Việt Phỉ, là một Beta.
Ở trên thế giới này, Alpha là công dân hạng nhất, sau đó đến Omega, cuối cùng là Beta.
Đa phần mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng Việt Phỉ lại cảm thấy, Omega và Beta, đều là sinh vật tồn tại ở tầng chót.
Nếu sinh ra là Alpha, bất kể là tài năng hay hoàn cảnh, đều có những ưu đãi tốt hơn với hai loại người còn lại.
Tạo hoa lại bất công như vậy, giao tất cả mọi thứ cho Alpha, còn để hai loại người kia chỉ có thể sống dưới sự lãnh đạo của Alpha cả đời.
Từ nhỏ đến lớn, dù cho Việt Phỉ có nỗ lực đến đâu, thành tích của cậu vẫn không thể xuất sắc được như Alpha.
Tất nhiên có tình huống cậu sẽ xuất sắc hơn, đó là khi Alpha bỏ cuộc.
Trong cùng một điều kiện, cùng nỗ lực như nhau, tỉ lệ Beta thành công được như Alph là dưới 20%.
Đây là thống kê mà khoa học đã chỉ ra. Người ta nói Beta phải phấn đấu đến 500% nỗ lực, mới có thể đứng cùng chỗ ở trên vạch xuất phát với Alpha.
Việt Phỉ có một cặp em ruột, nhưng dưới vẻ ngoài anh em ruột thịt hòa thuận, Việt Phỉ biết bản thân đang cố che giấu sự chán ghét của mình với em trai Alpha.
Có lẽ em trai cũng nhận ra, nhưng Việt Phỉ không biết. Tuy em trai là Alpha nhưng thành tích học tập cũng không hề xuất sắc hơn cậu một chút nào, quả thực cậu cũng nổi lên một chút yêu thương thật sự với em trai của mình.
Nhưng mặc kệ thành tích của em có kém như thế nào, ba mẹ vẫn luôn nói cái nhà này về sau sẽ là của em trai. Em gái là Omega, bọn họ không cần phải nhọc lòng, chỉ có Việt Phỉ là một Beta, cha mẹ không nhìn thấy tương lai của cậu, chỉ hy vọng em trai em gái cậu sau này có thể giúp đỡ cậu.
Cho nên từ tận đáy lòng Việt Phỉ cũng không thân thiết với hai em, cũng không quá tình cảm với cha mẹ.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hoặc trong mắt người trong nhà, gia đình họ luôn hài hòa yêu thương nhau, chỉ có một mình Việt Phỉ biết là không phải.
Ở trong cái nhà này, chỉ toàn là áp lực và dối trá.
Sau này Việt Phỉ yêu một Alpha nọ, Alpha đó rất đặc biệt, hắn nói hắn không tin vào vận mệnh, không ủng hộ ràng buộc giữa Alpha và Omega, chỉ cần yêu nhau, Alpha và Beta cũng có thể lâu dài.
Việt Phỉ tin.
Nhưng thật lâu sau Việt Phỉ lại phát hiện, bản thân đi tin một lời nói dối.
Trong một tai nạn ngoài ý muốn, cậu xuyên tới một thế giới khác.
Thế giới này không hề có cái gì gọi là Alpha, Beta, Omega.
Lúc đầu cậu còn không quá quen, đôi khi sẽ nhớ tới Giản Diệc.
Nhưng cậu tình cờ tìm được một quyển sách.
Cậu có cùng tên với người trong sách, lại trải qua những việc giống nhau, Việt Phỉ có thể khẳng định, mình chính là người trong sách.
Đáng tiếc, cậu chỉ là một vai phụ nho nhỏ trong cuốn truyện, niềm kiêu hãnh của cậu cũng chỉ làm đá kê chân cho tình yêu của hai nhân vật chính.
Đọc xong truyện, Việt Phỉ ngồi ở nhà thuê trầm ngâm thật lâu, chỉ có mấy tiếng thôi, cậu đã cảm thấy mình đã sống hết một đời ở thế giới kia rồi.
Từ nay về sau, cậu chọn cách quên đi ký ức của mình.
Ngay bây giờ ở đây, nơi này mới là chỗ cậu nên sinh ra và tồn tại.
Không có phân biệt giữa Alpha, Beta hay Omega nữa. Mỗi người đều có quyền cao nhất, sẽ không phải là từ lúc sinh ra đã có vận mệnh của riêng mình.
Ở thế giới này Việt Phỉ sinh hoạt cực kỳ vui vẻ, khó khăn nhất vẫn là vấn đề tài chính vật chất, nhưng Việt Phỉ không sợ cái này.
Hiện giờ áp lực lớn nhất của cậu là món nợ mà cha nguyên chủ đặt lên vai.
Việt Phỉ nghiên cứu luật pháp ở nơi đây, thoát khỏi chủ nợ thành công.
Cậu từ bỏ mọi quyền thừa kế của cha mình, đồng thời cũng không có nghĩa vụ phải trả lại khoản nợ kếch xù đó.
Việt Phỉ cảm thấy rất kỳ quái, nguyên chủ vốn lớn lên ở thế giới này, không thể nào không biết đến những quy tắc đó được. Nhưng cậu ta lại chọn cách đi trả lại những khoản nợ, dường như cũng từ bỏ tương lai của chính mình.
Cậu không thể hiểu được, nhưng cũng không để ý.
Hiện tại cơ thể này là của cậu, cậu mới là Việt Phỉ của thế giới này, quyền chủ đạo nằm ở tay cậu.
Cậu sẽ xử lý thích đáng những việc này, sẽ không để cuộc sống mới của mình bị kéo bởi một vũng bùn lầy.
Không có tiền, cậu có thể đi làm công.
May mắn là, Việt Phỉ cũng đã nhận được công việc đầu tiên-nhà hàng Tây cao cấp mời cậu đến đánh piano, cậu phát hiện năng lực của bản thân dù có tốt đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ được đánh giá ở mức B+, nhưng ở thế giới này lại có thể nở rộ thành A+ đỏ chói.
Bản nhạc của cậu được khách quý khen ngợi, giám đốc cũng lập tức tuyển dụng cậu.
Cứ như vậy, Việt Phỉ đã kiếm được công việc đầu tiên.
Từ đó về sau, mọi việc đều cực kỳ suôn sẻ.
Cậu yêu thích chụp ảnh, một bức tiện tay chụp đăng lên trên mạng có rất nhiều người khen cậu.
Cậu yêu vẽ tranh, tác phẩm từng được nói là bình thường từ miệng thầy giáo, đến đây lại được khen hết lời.
….Ở thế giới kia, năng lực của cậu sẽ mãi mãi kém hơn Alpha, ở đây lại có thể tỏa sáng rực rỡ.
Cậu biết một người có thể sinh hoạt cực kỳ vui vẻ ở thế giới này.
Cậu hoàn toàn yêu nơi đây!
Nhưng khi mọi chuyện đang vận hành một cách bình thường, vào một ngày nọ, giống như cách mà cậu đến với thế giới này, cậu lại trở về chỗ kia.
Dường như vận mệnh đang chơi đùa với cậu.
Có một Alpha xa lạ, nói hắn là bạn đời của cậu.
Những tin nhắn trong di động cũng cho thấy, cậu đã chia tay với Gianr Diệc.
Cậu phải làm sao bây giờ?
Ly hôn với Alpha trước mặt, sau đó tự mình trải qua cuộc sống này một mình đi vậy.
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại nói cho cậu một tin mà cậu không thể nào chấp nhận nổi-thật ra cậu không phải Beta, mà là một Omega phân hóa chậm.
Cậu là Omega sao?
Cậu chưa từng nghe một trò đùa nào vui như