Sáng sớm hôm sau Việt Phỉ ra khỏi cửa, trong gara vẫn luôn có vài chiếc ô tô để đó không chạy, Việt Phỉ trong sách có thể lái xe, nhưng Việt Phỉ của bây giờ thì không biết, ở thế giới hiện tại cậu còn không có nổi thời gian rảnh rỗi để học lái.
Vì để không lộ ra manh mối, Việt Phỉ nói với mẹ rằng cậu muốn rèn luyện thân thể, sau đó nhảy lên chiếc xe đạp rồi ra cửa. Chiếc xe đạp này là của dì giúp việc trong nhà hay dùng để đi mua đồ ăn.
Đỗ xe ở gần trạm tàu điện ngầm, Việt Phỉ mua vé, đi qua chỗ kiểm soát một cách thành thạo, tìm chỗ ngồi xuống một góc trên tàu điện ngầm..
Chắc phải đi tìm một người tài xế. Việt Phỉ vừa nghĩ vừa lướt điện thoai.
*Truyện full mà đọc được dòng này thì là con chó nha. Không đọc được thì là cục cứt thối.
......
Khi đến tơi địa điểm đã hẹn trước, Việt Phỉ liếc mắt một cái đã thấy Đường Duyệt đang đứng chờ ở cửa.
“Thư ký Đường?”
Nhìn thấy cậu tiến lại gần, Đường Duyệt vội vàng ra đón: “Sao giờ này cậu mới tới?”
Việt Phỉ: “À, tôi hơi mất thời gian chuyển trạm.”
Chuyển trạm? Đường Duyệt hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không cố hỏi: “Cố tổng đã chờ cậu ở trong được một lúc rồi, chúng ta mau vào đi thôi.”
Việt Phỉ: “Được.”
Đi vào đại sảnh, Việt Phỉ lập tức nhìn thấy bóng dáng Cố Nguy, so sánh với bên cạnh đều là mấy cặp tình nhân mà nói, trông Cố Nguy cực kỳ lạc loài.
Cố Nguy cũng chú ý tới Việt Phỉ, nhẹ nhàng gật đầu sau đó đứng dậy đi vừa một hướng khác.
Việt Phỉ cũng vội vàng đi theo.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Cố Nguy: “Đăng ký.”
Không giống như những người khác phải xếp hàng ở sảnh, nơi Việt Phỉ đi theo Cố Nguy có chút riêng tư hơn, ở đó có các nhân viên công tác đang chờ bọn họ.
“Ngài Cố, phiền anh cùng người yêu điền vào tờ thông tin ở đây theo hướng dẫn.”
Việt Phỉ đi theo Cố Nguy tới trước quầy ngồi xuống, sau khi nhìn ngón tay hắn lướt nhanh trên màn hình, cậu cũng bắt đầu điền thông tin trên màn hình đối diện.
Mất tầm nửa giờ, tất cả các thủ tục mới hoàn chỉnh.
Bên trung gian có một nhân viên đang muốn đưa Việt Phỉ sang một khác gian phòng đơn độc để xác nhận, ngăn chặn tình hình một trong hai bị đối phương lừa gạt hiếp bức kết hôn, bị ánh mắt của Cố Nguy gây áp lực từ bỏ ý định.
“ Nếu các vị thật sự muốn điều tra, cũng nên điều tra có phải tôi bị cậu ấy lừa gạt hiếp bức hay không chứ?” Giọng điệu của Cố Nguy vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.
Việt Phỉ: “……” Không ngờ Cố tam thiếu lại có da mặt thế như thế đấy?
Thế nhưng trong toàn bộ quá trình Việt Phỉ cũng không nói gì, người ta yêu cầu làm gì cậu làm cái đó, biết điều thể hiện hai chữ “Phối hợp” của mình.
Lấy được giấy chứng nhận, hai người không có chút lưu luyến nào mà rời đi.
Ở cổng lớn, Việt Phỉ hỏi Cố Nguy: “Nói mới nhớ, tôi không cần đi gặp người nhà họ Cố sao?”
Cố Nguy: “Cậu muốn gặp không?”
Việt Phỉ cảm thấy hắn đang hiểu lầm gì đó: “……Tôi chỉ muốn chuẩn bị trước khi làm, sợ bất ngờ lại làm hỏng việc của anh.”
Cố Nguy: “Lúc nào cần tôi sẽ báo cho cậu.”
Việt Phỉ: “…… Được, nếu không còn việc gì thì tôi đi về trước nhé.”
“Về đâu?” Ánh mắt Cố Nguy nhìn cậu mang theo một tia cười giễu không rõ ràng.
Việt Phỉ: “Về nhà tôi?”
Cố Nguy: “Đăng ký xong rồi đi về nhà riêng, người nhà cậu sẽ không hoài nghi chứ?”
Việt Phỉ: “Cũng đúng, vậy tôi……”
“Hai tháng tới cậu cứ ở chỗ Nam Loan Hương, qua hai tháng đi hay ở tùy cậu.” Cố Nguy đưa ra quyết định.
Việt Phỉ: “Nam Loan Hương là chỗ anh ở à?”
Cố Nguy không nói chuyện, Đường Duyệt ở một bên vội vàng tiếp lời: “ Đúng vậy đó cậu Việt, hai người vừa mới đăng ký, vẫn nên ở chung một thời gian mới làm người ngoài tin tưởng.”
Việt Phỉ nhíu mày: “Chỉ hai tháng?”
Đường Duyệt liếc nhìn vẻ mặt của ông chủ, gật đầu:" Chỉ hai tháng. "
“Được thôi, những đồ đạc của tôi còn chưa sắp xếp đóng gói.” Việt Phỉ miễn cưỡng đồng ý.
Đường Duyệt: “ Cậu yên tâm, ở Nam Loan Hương cái gì cũng có.”
Việt Phỉ: “Vậy được, đúng rồi Cố tổng, tôi cần một người lái xe toàn thời gian, vốn tôi định nói với người nhà, nhưng anh vừa mới nhắc nhở tôi, chúng ta vừa mới đăng ký, tôi nói với gia đình chuyện này sợ không tiện nữa.”
Chuyện gì Cố Nguy hoàn toàn có năng lực đáp ứng nhu cầu Việt Phỉ, cậu sẽ mở miệng nhờ, cũng không khách sáo.
Cố Nguy gật đầu: “Cậu có yêu cầu gì có thể nói với Đường Duyệt.”
Đường Duyệt: “Cậu Việt yên tâm, ngày mai lái xe sẽ dẫn ngài đi chọn xe.”