Lâm Nhạc Nhạc về đến nhà, chú Lâm và ba Lâm một người thái rau một người nấu cơm, hai người đang nói chuyện.
"Qua hai ngày phải vào nội thành mua sẵn phòng, trước cuối năm có thể trang hoàng xong là vào ở được." Đây là giọng chú Lâm.
"Ừm." ba Lâm gật đầu, "Nhạc Nhạc đến trường cũng tiện, về sau cho nó ở kết hôn cũng được."
Lâm Nhạc Nhạc chậm rì rì vào nhà, hai người ở bếp không hề phát hiện, bởi vậy tiếp tục nói chuyện.
"Ai, chỉ sợ đứa nhỏ này chịu đựng cái gì cũng không nói với chúng ta, ở trường học bị người bắt nạt cũng không nói." ba Lâm tràn đầy lo lắng.
Lâm Nhạc Nhạc đứng ở ngoài phòng vậy thoáng nhìn vào trong, chú cậu đang ôm bả vai ba cậu an ủi: "Chúng ta không phải đã lo cho nó rồi sao, đợi tới lúc đó cho Nhạc Nhạc học ngoại trú, cũng đỡ phải nó ở trường học mãi không ăn cơm ngon."
Lâm Nhạc Nhạc nghe đến đó vẫn rất cảm động, chú cậu tuy rằng mỗi ngày dữ với cậu, nhưng vẫn dùng được, quan tâm kia cũng là thật đấy.
Trong lòng Lâm Nhạc Nhạc cảm động còn chưa xong, chú Lâm còn nói: "Em xem cái vóc dáng như cái đinh của thằng nhóc này, nếu không chăm anh sợ nó không cao được."
Một dao này trực tiếp đâm vào ngực Lâm Nhạc Nhạc lúc này vẫn nấm lùn.
Ba Lâm rất không vừa lòng với xưng hô Lâm Nhạc Nhạc là thằng nhóc của chú Lâm, y hất tay đặt trên vai mình của chú Lâm nói: "Nếu nó là thằng nhóc, anh là cái gì?"
Lâm Nhạc Nhạc rất vừa lòng với hành vi bảo vệ con của ba Lâm, về phần vấn đề mình là thằng nhóc chú cậu là cái gì cũng không có nửa điểm nghĩ nhiều, cậu dò đầu vào bếp: "Ba, chúng ta khi nào thì ăn cơm ạ?"
Ba Lâm quay đầu thấy là Lâm Nhạc Nhạc, lập tức thu mặt lạnh với chú cậu, cười nói: "Lập tức có thể ăn, con đi rửa tay trước đi."
"Vâng."
Lâm Nhạc Nhạc ở toilet nghĩ lại lời ba mình nói lúc trước vừa ra ngoài, một ít trí nhớ của nguyên thân cũng chậm rãi tràn về.
Lâm Nhạc Nhạc ở trong trường học đúng là không phải nhân vật gì đặc biệt được hoan nghênh. Tuy rằng không đến mức làm cho người ta chán ghét, chỉ là bởi vì tính cách hướng nội, cảm giác tồn tại vẫn phi thường thấp. Hơn nữa thành tích học tập lại không tốt, bởi vậy không vào được đoàn thể học sinh tốt, cũng không hợp đám học sinh cá biệt, thành đám không người tiếp thu, ở trong trường học không có bạn thân gì.
Kỳ thật vốn ở lúc cấp hai tình huống cũng chẳng khác lắm, nhưng cấp hai ở trên trấn, tất cả mọi người cùng học tiểu học lên, không ít người đều cùng thôn, Lâm Nhạc Nhạc cũng không đến mức bị cô lập.
Đợi đến tình huống cấp ba sinh ra biến hóa, tính cách Lâm Nhạc Nhạc vốn không quá sáng sủa lại càng thêm quái gở.
Lâm Nhạc Nhạc đứng ở trước gương nghĩ vậy, không khỏi lại soi soi, khuôn mặt bên trong gương kia trắng nõn sáng ngời, tuấn tú đáng yêu.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy nguyên thân thật sự không biết lợi dụng tài nguyên như vậy, cái mặt như vậy còn có thể ít bạn sao?
Lâm Nhạc Nhạc nhìn trái nhìn phải, thấy thế nào cũng cảm thấy mình thật sự rất dễ nhìn. Trong ba anh em Tưởng gia trừ một mình Tưởng Trạch thật sự có giá trị nhan sắc hơn xa cậu, còn lại Tưởng Huy và Tưởng Minh, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy điều kiện ngoại hình của cậu vẫn xứng đôi với người ta.
Cậu đang ngắm nghía, chú Lâm lại bưng đồ ăn lên trở lại. Vừa thấy Lâm Nhạc Nhạc cười tủm tỉm sờ mặt mình soi gương, mày lập tức nhăn lại: "Trúng tà à?"
Lâm Nhạc Nhạc mím miệng nhìn chú Lâm trong gương, lớn tiếng gào với bên ngoài: "Ba, chú lại mắng con!"
Chú Lâm mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ Lâm Nhạc Nhạc lại cáo trạng mau lẹ đến vậy: "Thằng nhóc con con nói cái gì thế?"
Ba Lâm bên kia nghe thấy động tĩnh đã đi sang bên này: "Lâm Duệ, anh lại làm gì thế?"
Lâm Nhạc Nhạc nhân cơ hội cảnh cáo chú mình: "Chú, về sau chú đối tốt với con chút, không thể dùng ngôn từ bắt nạt con như thế được, bằng không ba con khẳng định mất hứng với chú. Nhưng nếu chú tốt với con, con sẽ nói lời hay về chú với ba."
Chú Lâm: "......"
Ông cảm thấy thằng nhãi con Lâm Nhạc Nhạc học thứ không tốt trong trường không phải giả vờ, lẻo mép như nó thì ai mà bắt nạt được?
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhạc Nhạc cùng Tưởng Huy đi xe lên trấn ăn sáng.
Tưởng gia dựa theo khẩu vị của Tưởng Trạch, dì Lý buổi sáng toàn thịt muối trứng ốp lếp, Tưởng Huy không thích mấy món đó, bởi vậy hẹn Lâm Nhạc Nhạc lên trấn ăn hồn đồn cùng bánh bao.
Hai người ở trên trấn ngồi ở góc hẻo lánh xì xụp ăn, vừa tán gẫu thiên nam địa bắc.
Tưởng Huy vẫn rất để ý tình huống Lâm Nhạc Nhạc chơi chung với anh mình, cậu ta nhiều năm làm em trai của anh cả như vậy, anh còn chưa từng phụ đạo cho cậu ta.
"Này, hôm qua cậu có tiến bộ lớn dưới sự chỉ đạo của anh tớ không?" Tưởng Huy hỏi.
Lớn không?
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như là có chút, chủ yếu là nền tảng quá thấp, hơi chút tiến bộ là cảm giác khó lường. Đương nhiên chỗ này công lao của Tưởng Trạch vẫn rất lớn, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình không thể phủ nhận.
"Ừ, anh cậu rất thích hợp làm thầy giáo đó, lúc ổng dạy người tính tình cũng rất tốt."
Tưởng Huy hừ một tiếng, chua loét nói: "Tớ thấy cậu biết vuốt mông ngựa lắm, mấy lời của cậu nói thế nào? Tớ cũng không biết học như thế nào."
Biết Tưởng Huy nói là mình thải hồng thí, Lâm Nhạc Nhạc khó tránh khỏi ngực cứng lại, cậu nhìn vẻ mặt Tưởng Huy nói muốn học tập một chút cũng không giống ra vẻ, lập tức cũng không biết nên trả lời thế nào.
Trực tiếp nói cho Tưởng Huy đó là kết quả dưới ham muốn sống vứt bỏ hết tiết tháo, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy rất dọa người, nhưng cậu nhìn vẻ mặt Tưởng Huy ham học hỏi, cũng không thể cái gì cũng không nói, đành cao thâm nói: "Sao là vuốt mông ngựa được, cái kia là phát ra từ nội tâm là xong, nói ra cũng rất tự nhiên."
Vẻ mặt Tưởng Huy hoài nghi: "Cho nên những lời cậu nói đều là phát ra từ nội tâm? Vậy sao cậu còn nói anh tớ dữ ở sau lưng."
Lâm Nhạc Nhạc buông thìa hỏi lại Tưởng Huy: "Vậy cậu cảm thấy chuyện anh cậu dữ và chuyện anh cậu tốt có mâu