Tưởng Huy nhịn trái nhịn phải, tới trước tối đi ngủ vẫn nhịn không được.
Cậu ta cân nhắc không rõ sao anh mình lại thiên vị Lâm Nhạc Nhạc như thế?
Xuất phát từ việc làm em trai của Tưởng Trạch mười sáu năm lại một lần cũng không được đãi ngộ như thế, Tưởng Huy cảm thấy mình đặc biệt ghen tị.
"Anh, anh rốt cuộc cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc tốt chỗ nào?" Tưởng Huy cảm thấy mình và Lâm Nhạc Nhạc cũng kém không nhiều lắm mà.
Giống nhau thích chơi game, giống nhau học tập không tốt, tuổi chiều cao cũng không kém nhiều lắm, ngay cả tính cách cũng rất hợp.
Hai tay Tưởng Trạch gõ bàn phím nhanh, cũng không quay đầu lại nói: "Anh không cảm thấy cậu ta tốt chỗ nào."
Tưởng Huy nửa điểm cũng không tin: "Anh không thấy cậu ta tốt, vậy sao anh đối tốt với cậu ta như vậy?"
Tưởng Trạch ngừng động tác một chút, lúc này mới quay đầu về nhìn Tưởng Huy hỏi: "Anh đối tốt với cậu ta chỗ nào?"
"Anh chưa bao giờ mắng cậu ta, hơn nữa làm gì cũng đặc biệt chiếu cố cậu ta, thậm chí còn chủ động quan tâm cậu ta."
Cậu ta nói như vậy thật ra làm Tưởng Trạch sửng sốt: "Anh có sao?"
Tưởng Trạch kỳ thật căn bản không chú ý động cơ và nguyên nhân hành vi của mình, càng không miệt mài theo đuổi mình đối với Lâm Nhạc Nhạc rốt cuộc chỗ nào đặc biệt.
"Anh có." Tưởng Huy nói chắc nịch.
Tưởng Trạch nhíu mày, một lần nữa quay đầu lại gõ chữ, miệng thản nhiên nói: "Vậy coi như anh có đi, rồi sao?"
Rồi sao?
Tưởng Huy bị Tưởng Trạch hỏi nghẹn, anh mình bình thản thừa nhận như vậy, cậu ta thật ra không biết nói như thế nào. Nghẹn nửa ngày, Tưởng Huy chỉ có thể lộn về phòng mình ngủ.
Mà ánh mắt Tưởng Trạch dừng ở màn hình máy tính, nhìn như tập trung kỳ thật lại có chút đăm chiêu.
Chính hắn cũng không thật sự nghĩ tới mình đối với Lâm Nhạc Nhạc là thái độ gì, rất nhiều hành động cũng là tùy tính làm thôi, Tưởng Huy nhắc tới như vậy làm cho Tưởng Trạch cũng suy nghĩ một lát.
Tưởng Trạch dựa vào lưng ghế, tầm mắt ngưng ở khung chat, nhưng lực chú ý đã hoàn toàn dời đi.
Hắn cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc rất thú vị cũng rất mới mẻ, điểm này không thoát được, cần phải nói xuống chút nữa có cái gì, Tưởng Trạch tự cho là cũng không có phần.
Lâm Nhạc Nhạc tuy rằng thái độ làm người nhát cáy, nhưng là một người tự tin lại sáng sủa. Tưởng Trạch ở trong cuộc sống tiếp xúc quá nhiều người cẩn thận lấy lòng và dụng tâm kín đáo, cũng bởi vậy Lâm Nhạc Nhạc so sánh với những người đó càng độc đáo, độc đáo như vậy lại thêm một ít đơn thuần thú vị, trung hoà lên tính cách rất khó không làm Tưởng Trạch thích.
Về phần cái khác......
Tưởng Trạch nhăn mày lại chậm rãi buông ra, tay hắn một lần nữa cầm chuột, sau một lát quyết định không rối rắm vấn đề này nữa, một lần nữa giao lưu với người bên kia máy tính.
Lâm gia.
Lâm Nhạc Nhạc ngồi trên giường than thở, sắp sầu muốn chết.
Lâu như vậy cậu còn chưa làm tốt quan hệ với Tưởng Minh, trên thực tế lại ngay cả lời thân thiết cũng chưa nói được vài câu. Nếu dùng tỉ lệ phần trăm tình yêu của hai người để triển lãm, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy có thể tiến độ trước mắt ngay cả 1/100 cũng không đến.
Nếu muốn nâng cao hảo cảm đến độ có thể sinh con, vậy thì lao lực xiết bao?
Cậu đang nghĩ ngợi, ba Lâm lại đến nói chuyện với cậu.
"Nhạc Nhạc, ngày mai ba và chú muốn lên thành phố xem nhà, con muốn đi cùng không? Ba mang đồ ăn đi, con muốn ăn gì cũng được."
Lâm Nhạc Nhạc mặc dù hơi tham ăn, nhưng tưởng tượng đến tiến độ cảm tình của mình với Tưởng Minh, lại cảm thấy mình thật sự không có thời gian đi ra ngoài thả lỏng lêu lổng. Cậu chỉ có thể nhịn đau lắc đầu nói, "Ba, ba với chú đi đi, con ở nhà chăm chỉ học tập, hai ngày nay con học có chút thành quả."
Chú Lâm đứng ở cửa nghe thấy câu này của Lâm Nhạc Nhạc, vội vàng thò đầu vào xác nhận với Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con không đi thật?"
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Con lừa chú làm gì?"
Chú Lâm há miệng cười, khó được ôn hòa nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Ngày mai nếu đói thì đến siêu thị lấy đồ mà ăn, trên đường nhớ ra muốn ăn gì thì nhắn WeChat cho chú cũng được, chú mang về cho con."
Lời này săn sóc, nhưng Lâm Nhạc Nhạc bị chú mình đùa sợ, cũng không dám cảm động, chỉ nói với ba mình: "Ba, ngày mai ba chú ý an toàn đấy, con xem dự báo thời tiết hình như có bão tới."
Ba Lâm nghe, cảm thấy cũng không quá an toàn, quay đầu nói với chú Lâm: "Lâm Duệ, hay là vài ngày nữa chúng ta đi sau?"
Chú Lâm nói: "Chúng ta cũng không phải ở vùng duyên hải, hàng năm cũng chỉ bị ảnh hưởng bão một chút, khi nào thì có gió to? Lá cây trong nhà cũng không thổi được, có cái gì phải sợ."
Lúc chú Lâm nói lời này vẫn còn nhìn Lâm Nhạc Nhạc, chỉ sợ Lâm Nhạc Nhạc lâm thời đổi ý lại nói muốn đi theo cùng, ánh mắt kia bởi vậy không quá hiền lành.
Lâm Nhạc Nhạc trừng ông một cái, nhìn cháu làm gì? Cậu biết ngay mấy câu lúc trước của chú không phải thật lòng.
Ba Lâm vẫn bị thuyết phục, rốt cục cũng đứng dậy đi.
Lâm Nhạc Nhạc ngã đầu trở lại giường, trong lòng cũng tính toán chuyện ngày mai. Chú và ba cậu sáng sớm đi buổi tối quay về, nói không chừng cơm chiều cũng không quay về ăn. Nói như vậy cậu có thể ở Tưởng gia ăn hai bữa cơm, càng có thể một ngày ngâm mình ở bên kia.
Có thời gian đầy đủ như vậy, Lâm Nhạc Nhạc nghĩ lại, mình dù thế nào cũng phải lợi dụng, phải bồi dưỡng ra cảm tình với Tưởng Minh.
Kết quả không nghĩ đến, ngày hôm sau Lâm Nhạc Nhạc kích động chạy đến Tưởng gia, dì Lý vừa thấy Lâm Nhạc Nhạc là cười nói với cậu: "Nhị thiếu gia và tam thiếu gia hôm nay ra ngoài cả rồi, có thể phải buổi tối mới về.