Đêm khuya trận pháp bảo vệ đại điện mới mở ra từ bên trong.
Ngoài dự đoán chính là, lúc cửa mở ra không có mùi máu và sát khí bay ra.
Quần áo của nhóm linh thú sạch sẽ, một vết máu cũng không có.
Bên hông trưởng lão treo mấy cái túi trữ vật.
Khá là nhiều, nhìn qua là có thể thấy được.
Lúc trước bị nhà đấu giá nhốt lại.
Linh vật trên người bọn họ có thể lấy đi tất nhiên không còn.
Sau khi Vân Lạc Đình đưa bọn họ ra, bọn họ vẫn luôn ở trong túi pháp khí điều dưỡng.
Nên không để ý chuẩn bị túi trữ vật.
Cái túi trữ vật kia hẳn là ở trên người những tu sĩ bên trong.
Tại sao trong đại điện sạch sẽ như vậy, bên trong túi trữ vật chứa cái gì, Vân Lạc Đình không có hỏi.
Cậu chỉ yên lặng mở túi pháp khí ra.
Cậu nhìn gương mặt có hơi tái nhợt của trưởng lão nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Ở bên trong lâu như vậy, linh lực hao phí cũng không ít.
Mặc dù trưởng lão cười, nhưng cậu có thể cảm nhận được linh lực của ông đã tiêu hao quá mức.
Trưởng lão chậm rãi gật đầu, môi ông khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói gì đó.
Nhưng linh lực của ông đã hao hết, ngay cả một câu lắp bắp cũng không nói nên lời.
Trưởng lão coi như có tu vi cao trong những linh thú hóa hình được cứu ra.
Linh thú ở đằng sau có vài người đã quay về hình thú.
Bọn họ cuộn tròn trong lồng ngực người khác nhắm mắt điều tức.
Vân Lạc Đình đưa bọn họ đưa vào trong túi pháp khí:"Đi thôi."
"Được." Bùi Huyền Trì giơ tay xoá đi linh lực của linh thú hoá hình còn sót lại ở bên trong.
Hắn ôm Vân Lạc Đình ngự kiếm bay lên.
- --
Trời đã hoàn toàn tối.
Vân Lạc Đình ở đằng sau dựa vào lồng ngực Bùi Huyền Trì.
Lúc ngự kiếm hắn khai triển ma khí ngăn cản khí lạnh ở bên ngoài đập vào mặt.
Theo lý thuyết, đã vào canh giờ này.
Hẳn là không có nhiều người đi trên đường lắm.
Bá tánh bình thường đều đã nghỉ ngơi.
Tu sĩ không cần ngủ cũng sẽ tu luyện vào lúc này, mà không phải giống như bây giờ, pháp khí bay loạn khắp trời.
Ở phía dưới tuỳ tiện liếc mắt là có thể nhìn thấy một đám tu sĩ vây quanh mấy người.
Người bị vây quanh kia......
Vân Lạc Đình nhíu mày, trang phục ăn mặc giống nhau.
Phù văn trên vai trái còn thêu một chữ "Trần".
Cả một con đường chật kín người chen chúc xô đẩy nhau.
Có tu sĩ cầm trường kiếm trên tay còn không có chỗ hạ xuống.
Tu sĩ của Trần gia càng bị bao vây, chặn đường đến mức không có sức phản kháng.
Người trong tông môn căn bản không nương tay.
Mấy đạo linh lực đánh lên người bọn họ, lại cố tình không đánh chết bọn họ.
Đồ có thể đổi lúc chết và sống khác nhau.
Có thể bắt sống được đương nhiên là muốn bắt sống.
Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng có tức giận.
Bọn họ an ổn tu luyện, có gắng giữ gìn thanh danh của tông môn chính đạo.
Kết quả bị đám súc sinh này lặng lẽ làm ra loại chuyện khiến người ta ghê tởm như vậy, còn khiến tất cả bọn họ bị liên luỵ vào.
Vô duyên vô cớ bị vứt một chậu nước bẩn lớn.
Toàn bộ chính đạo đều cảm thấy hổ thẹn!
Dưới tình huống như thế, càng đánh tàn nhẫn hơn.
Vân Lạc Đình nhìn tu sĩ bên dưới hẳn đều là đệ tử trong cùng một tông môn, từng chiêu thức không khác nhau là bao.
Chưởng môn và trưởng lão vẫn chưa ra tay, bay trên nóc nhà đánh giá, cảm giác như Định Hải Thần Châm.
Nhưng lại không thấy người của tông môn khác.
Tránh con đường kia, đi nơi khác cũng có một số tu sĩ đang đuổi.
Bá tánh bình thường đều đóng cửa không ra.
Bên ngoài đao quang kiếm ảnh, bá tánh bình thường làm sao dám ra ngoài.
Cũng may những tu sĩ đó còn có chừng mực.
Lúc truy đuổi cũng không quên bảo vệ cửa nhà của những bá tánh bình thường.
Đi về phía trước, Vân Lạc Đình ngược lại gặp người quen.
Vân Lạc Đình túm ống tay áo Bùi Huyền Trì: "Huyền Trì, chúng ta xuống dưới đi."
"Được."
Bùi Huyền Trì lập tức thu liễm ma khí.
Hai người lặng lẽ rơi xuống.
Khổng tước trắng đang ghé vào chỗ ngoặt không hề phát hiện ra.
Vân Lạc Đình nói: "Đan Tuyết Kha, ngươi ở đây làm gì thế?"
Đan Tuyết Kha sửng sốt, nhìn thấy Vân Lạc Đình.
Đầu tiên là chào hỏi tiểu tộc trưởng, sau đó mới nói: "Ta ở đây nhìn Trần gia gặp báo ứng."
"Trưởng lão Vu Vân là người của Trần gia.
Trần gia liên quan rất lớn đến việc này, người của gia tộc đến không ít."
"Có đệ tử bị dẫn vào đại điện chịu phạt.
Những tu sĩ còn lại trong gia tộc đều chờ ở bên ngoài, giống như đến để chống lưng cho bọn họ.
Ta thấy bọn họ lén lút liền trộm đi theo, cho đến khi có tu sĩ đến.
Ta nghe thấy bọn họ nói thầm thiếu tộc trưởng nói treo thưởng gì đó.
Ta liền thả ít tin tức của Trần gia ra, sau đó thì......"
Chính là đệ tử trong tông môn của Trần gia bị đuổi đánh.
"Lộc Minh tông hình như đã làm giao dịch gì đó với tông môn khác.
Chuyện đánh Trần gia không có tông môn khác nhúng tay vào.
Bọn họ vội vã rời đi.
Ta có hỏi qua tông môn lúc trước đặt chân ở quán trọ này.
Ngay cả quán trọ bọn họ cũng không về, gầm gừ ngự kiếm đi rồi."
"Ta nghĩ, có thể là đi ngăn cản thế gia bên cạnh."
Một khi chuyện ở bên này truyền ra.
Những người trong thế gia tham dự chuyện này hẳn là cảm thấy bất an.
Chỉ là bị tông môn từ trên xuống dưới trong Tu Tiên giới đuổi giết.
Cho dù bọn họ có khả năng bay trên trời chui xuống mặt đất, thì có thể trốn đi đâu chứ?
Vân Lạc Đình hừ nhẹ, thầm nghĩ những người đó giống như con chuột chạy qua đường.
Bị mọi người đòi đánh, nửa đời sau vĩnh viễn sợ hãi.
Trong lòng tồn tại bất an, chốn sâu trong cống ngầm không dám đi ra gặp người.
Vân Lạc Đình hỏi: "Ngươi không ở quán trọ trông Mặc Văn Lãng sao.
Sao lại ra ngoài?"
Đan Tuyết Kha cười nói: "Linh lực của phu quân ta đã khôi phục hơn nửa.
Hắn mặc quần áo của đệ tử Lộc Minh tông ở bên trong đuổi theo người của Trần gia."
Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày, tự mình động thủ cũng tốt, cũng coi như tự tay báo thù.
- --
Chuyện linh thú hoá hình bị dùng để luyện đan.
Ngay từ ban đầu chỉ có lời đồn đãi hư vô, mờ mịt.
Cuối cùng Tiên Tôn ra mặt định tội, cũng chỉ qua mấy ngày.
Thế gia đại tộc có liên quan đến việc này đều xảy ra chuyện.
Người biết được không nhịn được cười nhạo, nói câu đáng đời.
Tiên môn thế gia từng nhất hô bá ứng cứ thế sụp đổ.
Lúc bá tánh bình thường đi qua tiên sơn thế gia từng hưng thịnh ngày trước.
Từ xa, đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh bên trong.
Dòng suối uốn lượn trên núi cũng bị máu nhiễm đỏ.
Có bá tánh bình thường không quen với việc này.
Lúc đến gần còn sẽ ném trứng gà thối, lá rau thối trước cửa nhà thế gia.
Tiên khí lượn lờ trước cửa gỗ đỏ bị những thứ rác rưởi này che lấp.
Thủ vệ ở cửa đã chạy trốn, thế gia bị tông môn quấn lấy không thể thoát thân, cũng không có người dọn dẹp trước cửa.
Mùi thối bay ra, phảng phất như một đống rác khổng lồ.
Tấm biển treo trên cửa cũng đã bị kéo xuống giẫm đạp đến nát, trộn lẫn với một đống rác rưởi.
Nam tử dắt trâu đi ngang qua trước cửa, lớn tiếng nói: "Ta nhổ vào! Một đám lòng chó.
Không được chết tử tế!"
Trong rừng có một người siết chặt nắm tay.
Hắn ta thấy thế càng không kiềm chế nổi muốn tiến lên, đột nhiên trên vai hắn ta xuất hiện một bàn tay: "Thất thiếu gia, chuyện đã đến nước này, ngươi nên bình tĩnh một chút."
"Bình tĩnh? Sao ta có thể bình tĩnh!" Người được gọi là thất thiếu gia nghiếng răng: "Tôn giả đã lâu không xuất thế kia không hiểu cái gì hết.
Hạ lệnh truy sát lung tung.
Nếu không phải ta đi du lịch ở bên ngoài không về kịp.
Chỉ sợ ta đã sớm bị mang đi......"
Dừng một chút, thất thiếu gia