Chỉ trong một thời gian ngắn, đã có hai người chết.
Người trong gia tộc không dám lên tiếng cho bọn họ.
Tu sĩ bên cạnh vốn không tham gia việc này.
Bây giờ lại biết đệ tử có rất thiên phú của mình có khả năng vì chuyện này mà đã mất mạng.
Có ai sẽ đi giúp bọn họ nói chuyện chứ.
Ai có thể nghĩ đến, đan dược tăng tu vi còn sẽ biến thành bùa đòi mạng.
Sau một hồi yên tĩnh, một đệ tử đứng sau chưởng môn.
Hắn che thân hình trốn tránh trong nhóm đồng môn, nhẹ giọng nói: "Chư vị Tôn giả mời chúng ta đến đây cũng vì để giải quyết chuyện này.
Vốn để chủ trì công đạo cho chuyện này.
Nhưng mà ai cũng có thể thấy được.
Tôn giả hướng về phía những linh thú hoá hình.
Hai vị thật sự không cần nóng vội như thế."
Vân Lạc Đình hừ lạnh.
Mặc dù lời này nói không sai.
Nhưng, cho dù cậu không bỏ chứng cứ trong tay mình ra.
Thì chỉ bằng chuyện dùng máu thịt của linh thú hoá hình để luyện đan cũng nên chém chết tất cả tu sĩ liên quan đến chuyện này ngay tại chỗ.
Mà không phải là triệu tập tất cả các tông môn lại một chỗ.
Như vậy thật là phiền toái.
Vân Lạc Đình chậm rãi ngước mắt lên.
Ánh mắt cậu nhìn thẳng Tôn giả đang ngồi trên đài, nhàn nhạt nói: "Một khi đã như vậy, thì nên sớm đưa ra quyết định.
Cũng đỡ nhiều người chúng ta uổng công đợi ở chỗ này."
"Chuyện này quan trọng, cần trưởng lão và chưởng môn tính toán, mới có thể......"
"Có gì để mà thảo luận?" Vân Lạc Đình cắt ngang lời hắn nói: "Tu sĩ của tiên môn chính đạo có liên quan đến nhà đấu giá, bắt giữ linh thú hóa hình đưa cho nhà đấu giá.
Cũng có một phần trưởng lão và chưởng môn tham dự vào.
Việc này là ván đã đóng thuyền.
Nếu không thể đưa luôn ra kết quả, ngược lại ở đây dây dưa nói cái gì mà tính toán.
Các ngươi đang muốn kéo dài thời gian sao?"
Người trong tiên môn giống như bị chuyện Vân Lạc Đình ra tay làm kinh sợ.
Lúc nói chuyện đều sợ hãi rụt rè núp ở đằng sau, không dám thoải mái đứng ra.
Vân Lạc Đình cười lạnh nói: "Để các ngươi có thời gian cho tiểu bối chạy về mật báo.
Rồi triệu tập những trưởng lão, chưởng môn có liên quan chạy đến đây sao?"
Trên đại điện có vài trưởng lão quỳ gối.
Nhưng lại không thấy một vị chưởng môn nào, càng đừng nói đến Tiên Tôn.
Người có liên quan đến chuyện này không có khả năng được mời ngồi vào chỗ.
Có thể có người sớm nhận được tin tức, hoặc là vừa lúc bế quan, ra cửa du lịch, bỏ lỡ chuyện hôm nay.
Những người đang ở phía dưới, chỉ sợ là muốn gom hết tất cả những người đó đến đại điện.
Người đông thế mạnh, cũng coi như là sự tự tin của bọn họ.
Vị chưởng môn ngồi gần vị trí đầu nhất uống nước trà trong tay, đứng dậy chắp tay nói: "Vị này......!Thiếu tộc trưởng.
Ngươi có chứng cứ gì chứng minh, ngươi là thiếu tộc trưởng Tộc linh thú?"
"Ngươi không làm rõ ràng." Vân Lạc Đình liếc mắt nhìn ông: "Mặc kệ ta có phải là thiếu tộc trưởng Tộc linh thú hay không.
Bây giờ, chư vị tu sĩ đang ngồi ở đây, đều phải cho những linh thú hoá hình bị cắt thịt lấy máu kia một công đạo."
Cậu đến cũng chỉ vì muốn đòi công đạo lại cho những người kia mà thôi.
Vị chưởng môn kia dừng một chút: "Nhưng......"
Vân Lạc Đình mất kiên nhẫn, cao giọng nói: "Vài vị Tôn giả, thật sự không có lời nào để nói sao?"
Lúc nói chuyện, linh lực của cậu ngưng tụ thành trường kiếm nắm trong tay.
Đầu ngón tay không chút để ý xẹt qua kiếm phong.
Hiển nhiên, nếu bây giờ mà không đưa ra được kết quả, vậy thì đánh.
Cho đến khi tất cả người liên quan đến việc này đều chết hết, mới tính là xong.
Tôn giả trầm mặc một chút, nói: "Tu sĩ tham dự chuyện này.
Toàn bộ phế bỏ tu vi, nhổ linh căn, gia tộc liên quan......"
Người trong gia tộc đông đảo, thật sự không dễ ra quyết định.
"Diệt môn." Bùi Huyền Trì nói: "Điều tra nghiêm ngặt.
Người trong gia tộc chưa nhúng tay vào việc này thì giữ lại.
Số còn lại, giết đi."
Tôn giả khẽ cười, lắc đầu: "Vị đạo hữu này nói nặng rồi.
Chúng ta ngồi ở nơi này, cũng chỉ là đang thống lĩnh mọi người thương nghị ra một kết quả.
Không có quyền tiêu diệt toàn bộ gia tộc."
"Ngươi chỉ cần bỏ mặc bọn họ ở trong tiên môn chính đạo là được." Vân Lạc Đình cũng không trông cậy vào chuyện bọn họ dám động thủ.
Đối với linh thú và Ma tộc thì cứ đánh với giết.
Còn đối với tu sĩ bọn họ tất nhiên phải cẩn thận.
Thứ mà cậu muốn, chỉ là xoá tên những gia tộc trong Tu chân giới liên quan đến chuyện này mà thôi.
Làm chuyện diệt môn trở nên danh chính ngôn thuận.
Tôn giả trên đài không đưa ra được quyết định.
Vân Lạc Đình liền chủ động đưa ra: "Lấy danh nghĩa Tôn giả, báo rõ ràng tỉ mỉ chuyện này cho mọi người trong Tu chân giới.
Để tất cả mọi người biết những con rệp trốn trong cống ngầm đó đã làm cái gì"
Làm bọn họ thân bại danh liệt.
Bùi Huyền Trì nói tiếp: "Tuyên bố treo thưởng lệnh đuổi giết.
Tiên Tôn và trưởng lão ở bên ngoài không về, chém chết ngay tại chỗ, có thể chọn một viên đan dược cao cấp, bắt sống đưa đến cửa, có thể chọn một viên đan dược đặc cấp."
Sau khi nghe xong mấy câu này, mặt một số chưởng môn đã tái đi.
Trong tông môn đều dựa vào Tiên Tôn để chống đỡ, một ít trưởng lão cũng không thể thiếu được.
Mặc dù bọn họ đồng ý trong chuyện này linh thú hoá hình đáng thương.
Nhưng nếu trong tông môn cùng lúc thiếu vài vị Tiên Tôn và trưởng lão, đã đủ để dao động toàn bộ tông môn.
Phải biết rằng, Ngũ Hoa tông chỉ dựa vào một Tiên Tôn đã tung hoành trong Tu chân giới.
Lúc trước Tiên Tôn tu luyện xảy ra chuyện.
Mọi người nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Ngũ Hoa tông hiện ra tốc độ suy tàn.
Bây giờ lại muốn nhằm vào nhiều trưởng lão, Tiên Tôn như vậy.
Chẳng phải đang muốn đào luôn gốc rễ của tông môn sao!
Lập tức có người nói: "Chuyện này quan trọng, không thể tùy tiện....."
"Người có vấn đề, trực tiếp báo lên tông môn.
Ta cho rằng những người hướng về phía tu sĩ có thể sử dụng linh thú hoá hình để luyện đan, cũng nên hạ lệnh truy sát." Vân Lạc Đình nhìn gương mặt của trưởng lão kia dần trở nên xanh mét.
Cậu gằn từng chữ một hạ tối hậu thư: "Ngươi là người của tông môn nào?"
"Kiêu ngạo!" Trưởng lão tức giận thổi râu, trừng mắt: "Chỉ dựa vào sức của một mình ngươi, mà muốn uy hiếp tiên môn chính đạo sao!"
Vân Lạc Đình chỉ coi ông ta như đang phô trương thanh thế, không giận mà cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy ta không làm được.
Tại sao còn muốn liên luỵ những tông môn khác vào chứ?"
Trưởng lão nghẹn cứng, ông ta không nhìn ra tu vi của Vân Lạc Đình.
Sau khi Bùi Huyền Trì ra tay càng phát hiện tu vi của đối phương không thua kém Tiên Tôn trên đài cao.
Tu vi cao hơn một cấp đã có thể áp đầu ngươi xuống.
Chỉ sợ trong tông môn bọn họ không người nào có thể đánh một trận với Bùi Huyền Trì, huống chi còn có thêm Vân Lạc Đình.
Cho dù có đánh thắng, vậy nhất định sẽ tổn thất thảm trọng.
Nếu lúc này mà tông môn bên cạnh có lòng ra tay.
Chỉ sợ tông môn sẽ phải chịu thương nặng.
Đến cuối cùng, cho dù không ngã xuống trong tay Bùi Huyền Trì.
Không lâu sau cũng sẽ bị Tu chân giới xoá tên.
Chính vì nguyên nhân này, ông ta mới muốn làm mọi chuyện to lên, lại không nghĩ đến.
Các tông môn khác đều trầm mặc, căn bản không muốn đứng cùng một góc độ suy nghĩ với bọn họ.
Trưởng lão siết chặt tay, chưởng môn ở bên cạnh đứng dậy: "Hai vị đạo hữu xin đừng trách.
Tính cách của trưởng lão Túc là như thế.
Hắn không có ác ý.
Tông môn của ta tán đồng với biện pháp của đạo hữu.
Coi như chúng ta làm ít việc cho những linh thú hoá hình bị liên lụy vào.
Trưởng lão Túc.
Ngươi còn không mau xin lỗi đạo hữu?"
Nói đến đây, trưởng lão nghẹn đỏ mặt, chắp tay nói: "Hai vị đạo hữu xin thứ lỗi."
"Nếu đã như vậy, không còn vấn đề gì nữa." Vân Lạc Đình nâng cằm, ý bảo Tôn giả bên trên có thể bắt đầu viết: "Mời đi."
"Đừng mà Tôn giả! Ta biết sai rồi.
Ta không có bắt linh thú giao cho nhà đấu giá.
Ta chỉ dùng linh vật trao đổi với bọn họ thôi.
Có thể phạt nhẹ không? Chỉ cần giữ lại tu vi của ta.
Ta có thể bị lưu đày, bị nhốt lại.
Cho dù bảo ta bảo vệ linh thú hoá hình cũng được.
Chỉ cần đừng phế bỏ tu vi của ta......".
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
"Ngươi không bắt linh thú.
Nhưng ngươi đã làm gì trong lòng ngươi không biết sao?" Trong túi pháp khí truyền ra giọng nói, Vân Lạc Đình thuận thế thả linh thú trong đó ra.
Nuôi một thời gian lâu như vậy, nhìn qua sắc mặt bọn họ đã tốt lên không ít.
Trưởng lão Tộc Linh thú vuốt râu, nheo mắt đánh giá tên tu sĩ đang khóc lóc kia: "Ngươi còn nhận ra ta không?"
Tu sĩ sửng sốt, trong mắt hắn sạch sẽ không có nửa giọt nước mắt.
Vẻ mặt hắn dần trở nên kinh ngạc: "Ngươi......!Là ngươi!?"
"Đúng vậy, là ta." Trưởng lão nói: "Loan Thanh Lâm dẫn ngươi đến phía sau nhà đấu giá.
Ngươi chọn ta, còn