Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Gió từ cửa sổ thổi vào.
Chu Ký Nhìn thấy mớ tóc mai trên trán Nhiếp Miểu nhẹ nhàng đong đưa, nghe thấy nhũ danh Nhiếp Miểu nói, không hiểu sao trong đầu không chịu khống chế lóe lên một hình ảnh.
Con mèo con trắng đi trên con đập cao, bộ lông trắng muốt mềm mại của nó bị gió chiều thổi tung dưới ánh hoàng hôn chiều tà.
Một lớn một nhỏ đi theo sau mèo con.
Đứa bé đuổi theo con mèo màu trắng, kêu lên với chất giọng mềm mại: "Mèo con, mèo con ——"
"Nó tên Inckes." Cậu thanh niên mặc cảnh phục chỉnh tề đi sau sau khi nghe thấy tiếng kêu của đứa bé, sải một bước rộng tiến lên, nhấc bổng đứa bé, nhìn chằm chằm nó, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp đầy vẻ nghiêm túc cùng cảnh cáo, "Chu Chu, không được gọi nó là mèo con (tiểu miêu)."
Chu Ký Tình có chút thất thần, không tự chủ được hô một tiếng: "Inckes."
Nhiếp Miểu chững lại, phản xạ có điều kiện hỏi lại một câu: "Cái gì?"
"Không." Chu Ký Tình lắc đầu, "Trước kia tôi từng nuôi một con mèo con, khi còn bé tôi gọi nó là mèo con, anh tôi, anh tôi luôn rất tức giận, buộc tôi phải gọi tên mèo con, nó tên Inckes."
Nói xong, Chu Ký Tình hơi mang xin lỗi nhìn Nhiếp Miểu nói: "Xin lỗi, tôi không có ý chê cười nhũ danh của cậu, chỉ là không tự giác nghĩ tới cái này."
Nhiếp Miểu hiểu Chu Ký Tình, y tự nhiên biết Chu Ký Tình sẽ không chê cười nhũ danh của mình, nhưng vẻ mặt của y vẫn nghiêm nghị như cũ.
Y nhịn không được truy vấn: "Anh còn có anh trai? Không phải anh là con một sao?"
Chu Ký Tình ngừng lại, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, châm chước mấy phen, thật cẩn thận nói: "Không phải anh ruột, khi còn nhỏ bị lạc, được một anh cảnh sát nhặt được."
"Nhặt được ở đâu?" Nhiếp Miểu khí thế nghiêm nghị, trên mặt không thấy ý cười, chỉ còn vội vàng cùng gấp gáp, "Nhà ga xe lửa sao?!"
Chu Ký Tình kinh ngạc nhìn Nhiếp Miểu: "Làm sao cậu biết?"
Nhiếp Miểu đương nhiên biết, bởi vì y từng nhặt một đứa bé ở nhà ga xe lửa, đưa đứa bé đến nhà ông cố ở nông thôn và nuôi một con mèo trắng tên Inckes!
Y rất kích động, hận không thể bá vai Chu Ký Tình hỏi hắn vì sao lại đột nhiên chết, lại đến cái nơi này.
Nhưng lý trí áp xuống.
Nhiếp Miểu nói dối cực dễ dàng, y cười khổ: "Tôi trước kia, cũng từng bị bắt cóc ở nhà ga xe lửa.
Thực tế là bị vứt ở ga xe lửa, tôi bị tráo với Nhiếp Hòa Nghi lúc mới sinh, mẹ của Nhiếp Hòa Nghi mang tôi đi, nuôi đến bốn năm tuổi, nhà nghèo, nuôi không nổi nữa liền vứt tôi ở ga xe lửa, tôi thành cô nhi."
Nghe Nhiếp Miểu miêu tả, Chu Ký Tình có một loại cảm xúc cùng là người lưu lạc thiên nhai.
Hắn không biết mẹ đẻ là ai, cũng bị mẹ nuôi vứt bỏ ở ga tàu hỏa.
Chẳng qua hắn được anh trai mặc cảnh phục nhặt về, từng có một đoạn ký ức vui sướng.
Trên mặt Chu Ký Tình hiện lên vài phần thương tiếc, hắn muốn nói với Nhiếp Miểu rằng, sau này hắn sẽ học tốt cách trở thành một người anh, nhưng có một số người luôn đến không sớm không muộn.
Di động của Chu Ký Tình vang lên.
Là Lưu Hằng.
Chu Ký Tình bắt máy.
Lời còn chưa kịp nói, liền nghe thấy Lưu Hằng như Gatling, đùng đùng đùng nói: "Sếp, Hà tổng tới, anh ta yêu cầu ngay bây giờ, lập tức, lập tức muốn gặp cậu, nếu không anh ta sẽ khử đầu tư.
Còn nữa, Đại Chu tổng tới, đang gặp mặt Hà tổng, hai người dường như đang ở phòng khách đàm luận về việc Nhiếp đặc bí."
* Súng Gatling là một loại súng nhiều nòng bắn nhanh.
Chu Ký Tình nhíu mày: "Anh ta muốn gặp tôi, lại ở phòng khách, đàm luận với Đại Chu tổng về việc của thầy Nhiếp?"
Lưu Hằng nói: "Đúng vậy, Đại Chu tổng thậm chí định ngày hẹn nhân viên quản lý, giữa trưa ăn cơm ở Đông Nhạc Lâu, theo thông tin chúng tôi nghe được, bọn họ cho rằng sếp với Nhiếp đặc bí có quan hệ nam nam không chính đáng, bọn họ muốn xin sếp công tư phân minh, không vì nam sắc mê hoặc, phòng ngừa Nhiếp đại thiếu tập đoàn Nhiếp thị lợi dụng vị trí mà sếp giao cho, đánh cắp cơ mật công ty."
Chu Ký Tình nghe không hiểu được, đây đều là chuyện gì?
"Chẳng lẽ tôi không có quyền thuê một người thầy, một người công nhân sao?!"
Nhiếp Miểu nghe thấy Chu Ký Tình phẫn nộ chất vấn, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Ký Tình giống đứa trẻ giận dỗi, nắm chặt nắm tay, buồn không hé răng.
Mặt mày anh đĩnh âm trầm đến làm người ta sợ hãi, Nhiếp Miểu dỗ dành hắn: "Đừng tức giận, để tôi xử lý, được không?"
Chu Ký Tình lắc đầu, hắn nghĩ chuyện này cần hắn tự mình tới xử lý.
Đây không phải việc công, đây là sự bài xích và nghi ngờ của người khác với Nhiếp Miểu.
Mời Nhiếp Miểu đến hỗ trợ mình, lại không thể làm người xung quanh tôn trọng Nhiếp Miểu, đây là vấn đề của hắn.
Chu Ký Tình hít sâu một hơi nói: "Đại Chu tổng ở đâu? Bảo ông ấy ở văn phòng đợi tôi."
Hắn muốn đi giáp mặt chất vấn Chu Ôn Luân, hỏi ông rốt cuộc muốn làm gì!
Không đảm nhận trách nhiệm của một người cha, vì cái gì còn muốn lại đây gây sự!
"Thư ký Lưu, làm phiền anh, tạm biệt." Chu Ký Tình lễ phép tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Lưu Hằng nghe báo bận bên tai: "..."
Bây giờ gã đang bất an, phi thường bất an, vừa rồi mắc gì chọn gọi báo cáo cho sếp vậy? Chẳng lẽ lâu như vậy, còn không rõ ràng phân lượng của sếp?
Loại chuyện này, vừa mới bắt đầu nên trực tiếp thông báo cho Nhiếp đặc bí mới đúng.
Như vậy khẳng định không đến nỗi bị sếp yêu cầu đưa Đại Chu tổng không dễ chiêu đãi tới văn phòng.
Lưu Hằng thở dài, đứng dậy kêu nữ thư ký xinh đẹp nhất, cũng biết nói chuyện nhất trong đoàn, cùng nhau đi tìm Đại Chu tổng Chu Ôn Luân.
Trước khi vào thang máy, Lưu Hằng hơi hơi suy xét, vẫn là gửi tin nhắn WeChat cho Nhiếp Miểu, báo cho tình hình hiện tại.
Cũng mịt mờ bày tỏ hy vọng Nhiếp Miểu có thể xử lý sự kiện này trước khi sếp thao tác loạn xạ.
Nhưng người gã ký thác kỳ vọng, giờ phút này đang bị Chu Ký Tình từ chối cho đi theo.
"Tôi tự mình đi, chuyện này nên là tôi phụ trách." Chu Ký Tình không hiểu Nhiếp Miểu làm sao suy đoán được sự tình, nhưng hắn vẫn kiên quyết với ý kiến của mình.
"Sếp." Nhiếp Miểu nói chính sự cũng không cố ý ái muội gọi anh, y cố gắng bẻ quan niệm của Chu Ký Tình, "Không thuyết phục được người, là yêu cầu lấy thực lực làm người tin phục, anh ra mặt bãi bình chuyện này, sẽ chỉ khiến càng nhiều người cho rằng tôi không có thực lực."
Còn có một điều Nhiếp Miểu chưa nói, y cảm thấy, Chu Ký Tình không có kỹ năng kinh doanh sáng suốt trị không được chuyện này.
Hắn thẳng thắn trắng ra, quyết giữ ý mình.
Nhiếp Miểu không cần đoán cũng biết, hắn đi gặp Đại Chu tổng, quanh co lòng vòng đều không làm, sẽ trực tiếp chất vấn.
Nhưng mấy vấn đề này, Nhiếp Miểu một chữ cũng sẽ không nói.
Muốn theo đuổi một người, công lược một người, chỉ nói về vấn đề của người khác, không bị ghét mới là lạ!
Nhiếp Miểu nói Chu Ký Tình tốt, dỗ người: "Sếp, anh cũng không muốn sau này tôi làm việc càng thuận lợi hơn sao? Anh cho tôi đi cùng anh, anh ở phía sau chống lưng cho tôi, tôi lại dùng thực lực để bọn họ câm miệng, được không?"
Muốn theo đuổi người khác, tự nhiên là cần dung nhập vào mọi mặt trong cuộc sống của đối phương.
Không thể nhất thời ham cảm động, để cho một người đơn độc đi xử lý.
Mặc kệ là sung sướng hay là nguy hiểm, hoặc là trắc trở, đều phải cùng nhau trải qua, tạo nên kỷ niệm, như vậy mới gọi là nước ấm nấu ếch xanh.
* Nước ấm nấu ếch xanh: khi bỏ con ếch vào nước sôi, nó sẽ nhảy ra, nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun nóng, nó sẽ không phát hiện nguy hiểm mà bị nấu chết, câu chuyện dùng để ẩn dụ mọi người không thể hoặc không muốn chú ý hoặc không có phản ứng với uy hiếp sinh ra dần dần.
Chờ đến khi bé con phản ứng lại, nhớ đến biết bao nhiêu là ký ức, nói cắt đứt quan hệ, không lui tới nữa, liền không dễ dàng làm được như vậy.
Nhiếp Miểu thấy Chu Ký Tình do dự, y bỏ thêm một nắm lửa vào: "Anh Tiểu Chu, làm ơn, để em tới, được không?"
Giọng nói Nhiếp Miểu thoải mái sảng khoái, không có nửa phần dẹo, nhưng tiếng nói thoáng đè thấp xuống, nghe vào như đang yếu thế, đang khẩn cầu.
Còn gọi anh.
Chu Ký Tình lập chí trở thành một người anh trai tốt không kiên định muốn tự mình xử lý nữa.
Hắn cau mày nói: "Cậu ăn bữa sáng trước, ăn xong rồi lại đi."
Nhiếp Miểu nhếch lên khóe môi, không nói hai lời tấp người trước bàn ăn bữa sáng, vừa ăn còn