Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Cảnh cáo khanh thương hữu lực của Chu Ký Tình làm da đầu Chu Ôn Luân tê dại.
* Khanh thương hữu lực: âm thanh vang dội hữu lực mà còn có tiết tấu.
Gã không biết biện pháp cực đoan từ trước đến nay Chu Ký Tình nói luôn là báo cảnh sát, gã cho rằng Chu Ký Tình muốn dùng núi lớn Chu Túc kia áp mình.
Nhớ tới lão già Chu Túc nhà mình, khí thế của Chu Ôn Luân liền thấp một đoạn.
Đại khái là phát hiện Chu Ôn Luân không được việc, chột dạ, Hà Nhạc lập tức quăng một nắm củi khô, đốt cháy lại ngọn lửa sắp tắt của Chu Ôn Luân.
"Ngay cả khi ông Chu tới, hẳn cũng có đồng ý với chú Chu đi? Rốt cuộc tập đoàn Chu thị đột nhiên xuất hiện một người thừa kế đối đầu, nó sẽ khiến không ý đối tác cảm thấy kinh hồn táng đảm, tin rằng ông Chu cũng muốn để những đối tác làm ăn chúng tôi an tâm, xác định sự ổn định nội bộ Chu thị, từ đó mật đàm với Nhiếp tiên sinh, khuyên Nhiếp tiên sinh trở về vị trí của mình."
Chu Ôn Luân lập tức tự tin mười phần.
Gã căm tức nhìn Chu Ký Tình, quát lớn một tiếng: "Mày có nghe thấy không! Ngay cả khi mày tìm lão già lại đây, ổng cũng nói như vậy, thằng nhãi ranh mày, không phải mày bị đánh nên mày đứng nói chuyện với ông đây không đau eo, đúng không? Tao nói cho mày, hôm nay mày cần thiết, ngay, lập tức! Đuổi thằng khốn đó ra khỏi đây cho tao!"
* Đứng nói chuyện không đau eo: phải nhìn từ góc độ của người khác, phải hiểu mới được nói, không nên đặt điều cho người khác.
Chu Ký Tình làm lơ Chu Ôn Luân, quay đầu nhìn Hà Nhạc, hắn không giỏi che giấu, vẻ chán ghét cùng cáu kỉnh trên mặt thập phần rõ ràng.
Hắn hỏi: "Ân oán của anh và tôi, vì sao phải liên lụy người khác? Nếu anh không muốn hợp tác cùng Chu thị, vậy thì cứ trực tiếp xong xuôi một lần, ở trước mặt ông ấy châm ngòi thổi gió, sử dụng ông ấy như tay súng là có ý gì?!"
Hà Nhạc sửng sốt.
Anh ta không ngờ Chu Ký Tình sẽ trực tiếp bắt mình, đặc biệt dám cả gan làm loạn như vậy, đến hợp tác với Hà thị cũng không bỏ trong mắt.
Hà Nhạc nheo đôi mắt lại, tầm mắt dừng trên người Nhiếp Miểu.
Là con vợ cả Nhiếp gia vất vả lắm mới tìm về cho Chu Ký Tình tự tin sao?
Giờ phút này Nhiếp Miểu đang nhéo cổ tay Chu Ký Tình, dỗ người: "Không phải đã nói anh chỉ xem sao? Làm sao còn tự mình làm mình giận? Đừng tức giận, sẽ sớm được giải quyết thôi."
Hà Nhạc cười khẩy, cho rằng bay lên đầu cành liền biến thành phượng hoàng sao? Dõng dạc nói sẽ sớm được giải quyết?
Anh ta nghiêng đầu hô với Chu Ôn Luân một tiếng: "Chú Chu, xin lỗi, xem ra A Tình rất không thích cháu xem vào việc người khác, đây là chuyện nhà hai người, cháu không tiện xen vào, như vậy đi...!Tạm thời cháu giúp mọi người ổn định phía đối tác, sau khi chú Chu xử lý xong, cháu làm cục, để A Tình và bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, thế nào?"
Chu Ôn Luân thấy Hà Nhạc phải đi, gã lập tức cản người lại: "Đừng dừng dừng, A Nhạc à, con đừng đi đừng đi." Người đi rồi nếu gã bị thằng con bất hiếu kia đánh thì thế nào? Gã sống chết kéo lại Hà Nhạc, còn lý do lý trấu, "A Tình không hiểu chuyện, cho người lừa chú, con đừng nghe lời tức giận nhất thời của nó, con ở lại, ở ——"
Nhiếp Miểu bên cạnh nhéo xương cổ tay Chu Ký Tình, ngăn hắn chính trực lên tiếng, nghe thấy lời Chu Ôn Luân nói, khẽ cười một tiếng: "Chu tiên sinh, tôi cảm thấy chú vẫn để vị Hà tiên sinh này đi thì tốt hơn, rốt cuộc còn không rời đi, thời gian quan hệ công chúng tốt nhất, liền bỏ lỡ."
Lời này làm tất cả mọi người ở đây ngẩn ra.
Quan hệ công chúng?
Khi nào yêu cầu quan hệ công chúng? Đương nhiên là thời điểm toàn bộ hình tượng tạo thành khủng hoảng nghiêm trọng, mới yêu cầu quan hệ công chúng.
Hà Nhạc lạnh mặt nhìn Nhiếp Miểu: "Cậu giở thủ đoạn bất nhập lưu gì?"
Nhiếp Miểu nhoẻn miệng cười, mặc những lời Hà Nhạc mắng lạnh mình.
Mặt khác, Lưu Hằng cùng nữ thư ký Anna phản ứng nhanh, lấy di động tìm tòi một phen, quả nhiên thấy mấy cái hot search.
#Bạo! Hôm trước tiểu minh tinh tuyến ba Thẩm Khản bị bắt giam#
#CEO tập đoàn Hà thị mặt người dạ thú#
#Chính nghĩa lẫm nhiên Chu Ký Tình#
Hot search không cao như Chu Ký Tình trước đây, nhưng đứng mười một mười hai vẫn thuộc hàng đầu.
Lưu Hằng cùng Anna một lời khó nói hết nhìn Hà Nhạc, nhưng bọn họ không nói một lời.
Ánh mắt quái dị đó, làm Hà Nhạc nhíu mày, nhưng anh ta không lập tức mở di động, search tin tức linh tinh, trong tình huống hiện tại, hơi động một chút, liền rơi xuống hạ phong.
Anh ta cũng có đầu óc, rất nhanh tính đoán không thuận thế lưu lại như thỏa thuận trước đó, mà là uyển chuyển từ chối Chu Ôn Luân, chuẩn bị đi ra ngoài điều tra tin tức.
Nhưng không ngờ tiếng chuông tư nhân khẩn cấp vang lên.
Hà Nhạc trong lòng thầm mắng cuộc gọi này đến không kịp thời, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, làm bộ rất tự nhiên tiếp máy rời đi.
Anh ta ý đồ dùng thản nhiên tự đắc mà phản lại cảm giác áp bách, nhưng bị hủy hoại bởi một tiếng kinh mắng của mình sau khi rời khỏi đây.
"Ngu xuẩn! Quan, có chút việc cũng xử lý không xong?!"
Sau khi cửa phòng khách khép lại, giọng nói của Hà Nhạc liền không nghe thấy.
Nhiếp Miểu nghiêng đầu nhìn về phía Chu Ôn Luân, ôn ôn hòa hòa hỏi: "Chú Chu, còn có việc gì sao?"
Hiện tại Hà Nhạc không ở, một chút tự tin gã cũng không có, đặc biệt là toàn bộ phòng khách đều là người của thằng khốn Chu Ký Tình này, nếu gã nói câu gì không hay, sợ là sẽ bị thằng bất hiếu này liên hợp đánh bầm mặt.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Chu Ôn Luân nuốt nuốt nước miếng, nhìn Chu Ký Tình, một bên mở cửa một bên nói: "Tao, tao nói cho mày! Mày tốt nhất là sa thải người này, đến lúc đó lão già giáo huấn mày, nếu lại để ông đây bị đánh thay mày, mày liền chờ đó! Ông đây khẳng định sẽ không để mày sống yên!"
Nghe vậy, Chu Ký Tình không vui nhíu mày.
Vừa định mở miệng nói việc của mình hắn sẽ tự gánh, nhưng mà Chu Ôn Luân giật mình, kéo cửa liền chạy ra ngoài, vèo một cái, không thấy bóng dáng.
Lưu Hằng và Anna: "..."
Đại Chu tổng quả nhiên là đại thiếu nhát gan danh xứng với thực.
Tuy rằng rất muốn cười, nhưng sự chuyên nghiệp làm bọn họ mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim, vả lại phi thường thức thời nói: "Sếp, Nhiếp đặc bí, trước tiên chúng ta ——"
Lời chưa nói xong, Nhiếp Miểu đã kéo họ sang một bên, giải thích các biện pháp đối phó xong, mới để bọn họ hành động.
Chờ phòng hội nghị đã không còn người, Nhiếp Miểu đi tới ngồi bên cạnh Chu Ký Tình đang trầm tư suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi: "Sếp ơi, anh đang nghĩ gì vậy?"
Dường như Chu Ký Tình mãi chìm trong suy nghĩ của mình, không nói một lời.
Nhiếp Miểu đành thay đổi cách nói, ghé rất gần tai Chu Ký Tình nhẹ gọi một tiếng: "Anh Tiểu Chu, nghĩ cái gì vậy?"
Vành tai trắng nõn bị hô hấp của Nhiếp Miểu quấn quanh,