Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
"Thích, là hy vọng đối phương tốt hơn, chứ không phải từ nhân gian rơi xuống."
Chu Ký Tình ngẩn ra, ngốc ngốc nhìn Nhiếp Miểu, thấy khóe đuôi mày y đều là ý cười, không biết vì sao, Chu Ký Tình cảm thấy có chút quái dị.
Nhưng cụ thể là chỗ nào, lại không thể nói.
"Chuyện của Hà Nhạc, sếp cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta quấy rầy anh nữa." Không đợi Chu Ký Tình nghĩ ra, Nhiếp Miểu kịp thời đánh gãy suy nghĩ của hắn, vả lại ra kiến nghị, "Vừa lúc ở công ty, không bằng bây giờ liền thực hiện kế hoạch chúng ta đã bàn trước?"
Cũng biết tính tình của Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu lại bổ sung một câu: "Hot search hôm nay cũng không thể kìm hãm Hà Nhạc bao lâu, chúng ta nhất trí kế hoạch nên lên trước, vì công ty, tăng ca là tất yếu, cho nên sếp à, anh phải trả phí tăng ca đó."
Kế hoạch trước đó, trên thực tế Chu Ký Tình nghe không hiểu lắm, chẳng qua hắn vẫn hiểu tình thế cấp bách.
Chu Ký Tình gạt những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, trịnh trọng lạ thường nói: "Đó là đương nhiên!"
Nhiếp Miểu triệu tập lãnh đạo các bộ phận khác, mở hội nghị khẩn cấp, lại có Chu Ký Tình tọa trấn, xác lập quyền uy của Nhiếp Miểu, làm đám giám đốc điều hành ngo ngoe rục rịch, muốn thanh quân trắc tất cả đều câm miệng.
* Thanh quân trắc: dẹp phản loạn bên cạnh vua.
Các giám đốc điều hành vốn dĩ đều có chút dấu hiệu chống đối, nhưng giữa đường thư ký Lưu tới báo, nói cả đoàn phụ tá xin từ chức hồi đó đều muốn trở về nhậm chức lần nữa, nhưng mà Nhiếp đặc bí nói với sếp mấy câu, sếp liền một câu từ chối.
Tình huống này khiến các giám đốc hiểu ra sếp coi trọng Nhiếp đặc bí, hơn nữa Đại Chu tổng lại không biết đi đâu, hiện tại Chu thị là của Tiểu Chu tổng không hai lời, đám người làm bọn họ lãnh lương kếch xù mỗi năm, cũng không phải ngu si, chút manh mối tiểu tiết kia toàn tự mình nắm, sau đó thành thật nhận nhiệm vụ làm việc.
Một lần bận liền bận đến vài ngày, Chu Ký Tình cũng không biết mình đã ký bao nhiêu văn kiện, hắn chính là một cái máy ký tên không cảm xúc, nghe không hiểu Nhiếp Miểu giải thích những văn kiện này, chỉ biết ký tên là được rồi.
Cho đến khi Lưu Hằng đến, vô cùng vui sướng nói với Chu Ký Tình rằng kế hoạch hoàn thành, hiện giờ Hà thị có khử đầu tư, cũng không gây ảnh hưởng đến Chu thị bọn họ, Chu Ký Tình thở phào một hơi, thần kinh căng chặt cũng thả lỏng.
Chu Ký Tình quay đầu chân thành nói lời cảm ơn Nhiếp Miểu: "Thầy Nhiếp, cảm ơn cậu."
Nhiếp Miểu chớp chớp mắt, khi đang định cũng kéo Chu Ký Tình vào trọng điểm hoàn thành kế hoạch này, Lưu Hằng đột nhiên mở miệng nói: "Sếp, còn có một việc, trước lúc tôi đến báo cáo cho cậu, Tương Giang lão viện gọi điện đến, quản gia Phạm nhờ tôi chuyển lời với cậu, Chu lão mời sếp và Nhiếp đặc bí đến lão viện một chuyến."
Chu Ký Tình sửng sốt.
Mời hắn và Nhiếp Miểu đến lão viện.
Bảo hắn đến, Chu Ký Tình còn có thể hiểu có thể Chu Túc lại muốn thuyết giáo, răn dạy hắn cái gì, nhưng bảo Nhiếp Miểu qua đó là có ý gì?
Chẳng lẽ giống Chu Ôn Luân, bảo hắn sa thải Nhiếp Miểu?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Chu Ký Tình dâng lên không vui, hắn không muốn về, nhưng Nhiếp Miểu rất có hứng thú hỏi: "Bảo tôi và sếp cùng đi?"
Lưu Hằng nhìn thoáng qua Chu Ký Tình, gã đã nhìn ra sự bài xích của Chu Ký Tình, nhưng gã lựa chọn phối hợp với Nhiếp Miểu.
"Đúng vậy, Nhiếp đặc bí, tôi đã hỏi quản gia Phạm, Chu lão biết kế hoạch này của chúng ta, có nên cố ý mở tiệc chiêu đãi cậu, tỏ lòng biết ơn."
Nhiếp Miểu chớp mắt với Lưu Hằng, ý bảo gã có thể đi rồi.
Trước khi tiến vào, Lưu Hằng cũng đã sớm nói với Nhiếp Miểu, Tương Giang lão viện gọi đến, mời Nhiếp Miểu và Chu Ký Tình đi một chuyến, lý do thoái thác vừa rồi cũng là Nhiếp Miểu bảo Lưu Hằng nói ra.
Trên thực tế còn muốn lãnh ngạnh hơn nhiều.
* Lãnh ngạnh: lạnh nhạt, nghiêm khắc.
Lưu Hằng đi rồi, Nhiếp Miểu nghiêng đầu nhìn Chu Ký Tình, cố ý hỏi: "Sếp? Anh không muốn tôi đến nhà anh sao?"
Chu Ký Tình quay đầu nhìn Nhiếp Miểu, rất là khó hiểu hỏi: "Cậu không cảm thấy ông ấy giống Chu Ôn Luân, muốn mời cậu qua đó, làm khó dễ cậu, sau đó dùng lý do cậu rất nguy hiểm, bảo tôi sa thải cậu?"
Nhiếp Miểu hỏi lại: "Anh muốn sa thải tôi sao?"
Chu Ký Tình phủ nhận: "Đương nhiên không, thầy Nhiếp cậu ——"
"Hiện tại không phải giờ làm việc, anh Tiểu Chu, anh biết nhũ danh của tôi." Nhiếp Miểu gãi đúng chỗ ngứa cắt ngang vẻ nghiêm túc của Chu Ký Tình, dẫn việc này sáng hướng quan hệ cá nhân, còn làm bộ sợ Chu Ký Tình quên mất, nhắc nhở một câu, "Nhiếp Tiểu Miêu, nhũ danh của tôi, Tiểu Miêu."
Chu Ký Tình dừng một chút, hắn không tự chủ được gãi gãi lỗ tai, luôn cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy vô cùng.
So sánh với khuôn mặt tựa bạch ngọc, lỗ tai như hồng ngọc tốt nhất.
Bởi vì không có gương, Chu Ký Tình hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn áp xuống quái dị không thể hiểu được, thay đổi xưng hô: "Tiểu Miêu." Hắn dừng lại, ngừng vài giây mới tiếp tục nói, "Cậu đặc biệt xuất sắc, tôi cũng rất tin tưởng cậu sẽ không làm ra loại chuyện như bọn họ nói, nếu có thể, tôi tình nguyện dùng giá cao thuê cậu, đương nhiên, nếu cậu có nơi tốt hơn, tôi chúc cậu giương buồm xuất phát, mộng tưởng thành thật."
Chính Chu Ký Tình cũng không biết, đổi cái xưng hô rồi, lời nói của hắn nhu hòa rất nhiều.
Đã thật sự tách biệt việc công và việc tư.
Nhiếp Miểu chính là muốn hiệu quả này, y mỉm cười ẩn chứa sự hài lòng: "Bây giờ tôi không có nơi khác để đi, tôi rất vui khi được làm cộng sự với anh Tiểu Chu.
Mặc kệ ai làm khó tôi cũng không sao, tôi đều có thể dùng thực lực của mình để chứng minh năng lực của mình cùng với sự chân thành của mình, lại có anh Tiểu Chu ủng hộ, tôi nghĩ ông Chu cũng sẽ không giống chú Chu, một hai phải sa thải tôi.
Ông ấy sẽ giống giám đốc công ty, bọn họ tán thành thực lực của tôi, xác định anh Tiểu Chu tín nhiệm tôi, cuối cùng phục tùng tôi."
Chu Ký Tình trầm mặc không nói.
Nhiếp Miểu cho rằng lời mình nói còn chưa đủ lực thuyết phục, đang nghĩ ngợi nên dùng lý do dạng gì để tăng thêm lực thuyết phục, lại thấy Chu Ký Tình có chút kỳ cục chau mày, khô khan nói: "Cậu, cậu có thể đừng kêu tôi là anh, Tiểu Chu được không? Nó nghe nói hơi kỳ quái."
Dù rằng Nhiếp Miểu nói rất bằng phẳng, không có chút một kệch cỡm này, nhưng Chu Ký Tình vẫn có chút không được tự nhiên.
Lông mày Nhiếp Miểu giật giật, cố nén ý cười hỏi: "Vậy gọi là gì? Anh Chu? Anh A Tình? Hoặc là anh có nhũ danh gì không?"
Chu Ký Tình: "..."
Chúng nghe vào đều không giống xưng hô bình thường gì.
Châm chước một lát, Chu Ký Tình nói: "Tôi không có nhũ danh, nhưng khi còn nhỏ người thân cận sẽ gọi tôi là Chu Chu, tôi lớn hơn cậu hai tuổi, thật sự gọi hay không gọi anh cũng không quan trọng..."
Nhiếp Miểu nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, khi nghe hắn nói đến cái nhũ danh Chu Chu này, lâm vào hồi ức.
Năm đó lúc nhặt được Chu Ký Tình, bé trai bốn năm tuổi không biết vì nguyên nhân gì, thậm chí còn không biết nói, trên cổ cậu đeo một thẻ sắt nhỏ, trên