Vẻ mặt Trần Trừng mất tự nhiên.
Có thích Bạc Dận hay không, đây là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Dựa theo thân phận hiện giờ của Trần Trừng, y căn bản không dám tùy tiện thích Bạc Dận.
Y với Bạc Dận không giống nhau, y là người bình thường, sẽ vui mừng sẽ khổ sở cũng sẽ bi thương, y thích đối với Bạc Dận mà nói ý nghĩa căn bản không lớn.
Nhưng nếu y thích Bạc Dận, khi có một ngày sự tình bại lộ, đối với hắn mà nói chính là đả kích gấp đôi.
Cho dù y không phải Trần Châu Cơ, cuối cùng sẽ không chết trên tay Bạc Dận, y cũng sẽ không tùy tiện đi thích người như Bạc Dận.
Người tình cảm thiếu hụt nhất định sẽ không quá quan tâm, cùng hắn ở bên nhau đã định trước sẽ rất rất mệt mỏi, một ngày nào đó Bạc Dận sẽ cảm thấy hắn không thể hiểu được, bởi vì Trần Trừng tùy tiện phát tiết cảm xúc với hắn mà nói đều là xa lạ, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được.
Trần Trừng rất khó trả lời vấn đề này.
Vả lại y không muốn thích Bạc Dận, cũng không muốn lừa gạt bản thân y thích hắn, tình yêu cùng tình bạn không giống nhau, nếu một ngày nào đó bọn họ phải đao kiếm đối đầu vậy chi bằng sạch sẽ làm một đôi kẻ thù.
Trần Trừng rất muốn bỏ qua đề tài này, y vụng về nói: “Trời, sắp sáng rồi.”
“Đệ thích ta sao?”
Bạc Dận lại lần nữa hướng y chứng minh bản thân là một kẻ cố chấp.
Trần Trừng trừng hắn.
Bạc Dận nhìn không thấy, hiển nhiên cũng tiếp nhận ánh mắt của y.
Trần Trừng lại nghẹn lớn một hồi lâu.
Người có chút EQ lúc này hẳn là đã biết khó mà lui, bởi vì hắn rõ ràng đối diện trầm mặc lâu khẳng định là suy xét cảm xúc của mình không tốt khiến cho lời nói quá mức.
Nhưng Bạc Dận sẽ không.
Hắn vô cùng nghiêm túc chờ đợi Trần Trừng trả lời.
“Ta……” Nên nói như thế nào, nếu như nói thích, nếu có một ngày Bạc Dận tình cảm chân thành sa vào đoạn tình yêu này, đến lúc đó biết được chân tướng còn không sụp đổ mất.
Trần Trừng không lo lắng hắn, y chỉ lo lắng đến lúc đó Bạc Dận có thể trong cơn giận dữ lột sống y hay không.
Nếu nói không thích…… vậy cảm tình lúc trước gom được sẽ trực tiếp mất trắng hay không? Trong khoảng thời gian này y liếm chó tương đương với liếm trong cô đơn.
“Huynh, huynh hy vọng ta thích huynh sao?”
“Hy vọng.”
Bạc Dận nói chuyện luôn không nhanh không chậm, tuy rằng nhẹ nhưng lại luôn vô cùng kiên định.
Dường như hắn vĩnh viễn đều sẽ không quá xúc động, vĩnh viễn đều sẽ không bao giờ có bất kỳ cảm xúc khác.
Trần Trừng cảm thấy mình nhất định điên rồi, trong nháy mắt đó trong lòng y vậy mà quỷ dị tuôn ra một ý nghĩ.
Y chán ghét Bạc Dận luôn có bộ dáng vắng lặng lạnh lùng như vậy, chán ghét vẻ mặt hắn không đổi sắc, chán ghét hắn, giống như thái độ không dính khói lửa nhân gian.
Y muốn nhìn hắn thống khổ, nhìn hắn điên cuồng, nhìn khi hắn điên lên có phải cũng giống như người bình thường hay không.
Nhất định là Trần Châu Cơ bám vào người y.
Bởi vì Trần Châu Cơ cũng nghĩ như vậy.
Trần Trừng nhắm mắt lại một chút.
“Nếu như, ta không thích huynh, huynh muốn như thế nào, nếu như, ta thích huynh, huynh lại muốn như thế nào?”
Loại vấn đề này đối với Bạc Dận mà nói quả nhiên vẫn quá phức tạp.
Hắn suy nghĩ thật lâu thật lâu, suy nghĩ lâu đến mức Trần Trừng dần dần bị đau nhức trên người bao phủ, lâu đến y ở dưới ánh sáng bầu trời âm u mờ tối hạ mí mắt, lâu đến nỗi y chìm trong tiếng mưa rơi tí tách gần như muốn ngủ……
Bạc Dận cuối cùng cũng tìm được đáp án.
“Nếu như, đệ không thích ta, ta sẽ tôn trọng quyết định của đệ.” Hắn ở trong bóng tối mênh mông, yên lặng ‘nhìn’ Trần Trừng.
“Nếu đệ thích ta, ta sẽ đi qua ôm đệ.”
Trần Trừng buồn ngủ đầu ‘cốp’ một tiếng nện lên một vách núi đá bên cạnh.
Y giơ tay che lại chỗ đập bị đau, ngồi thẳng nhìn Bạc Dận.
Một luồng gió lạnh vừa vặn thổi vào, đầu óc hỗn độn của Trần Trừng bắt đầu hơi tỉnh táo một chút.
Y nhìn Bạc Dận, người kia không tự giác hô hấp nhẹ lại, tận lực làm cho mình biểu hiện vô cùng kiên nhẫn.
“Xin huynh…… tôn trọng ta.” Trần Trừng nghe được chính mình nói như vậy.
Bạc Dận nhẹ nghiêng đầu, cảm giác siết chặt nơi trái tim càng mãnh liệt hơn, hắn siết chặt ngón tay, chậm rãi gật đầu, thong dong nói: “Được.”
Trần Trừng nhìn hắn trong chốc lát, không nhìn ra biểu tình gì trên mặt hắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn đi, y biết ngay, thích của y đối với Bạc Dận mà nói không quan trọng.
Tên này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ thật sự cảm thấy hắn đã có năng lực yêu người ta?
Trần Trừng nhíu mày, y sửa sang lại quần áo của mình, sau đó chống người đứng lên.
Trải qua chuyện tối hôm qua, không có cách nào làm huynh đệ, Trần Trừng nhanh chóng quyết định: “Chúng ta từ đây tách ra đi.”
Không thể tiếp tục cùng Bạc Dận đi tìm tiếp, y phải rời khỏi Bạc Dận, một mình đi tìm Âm Dương Bảo Châu, nắm giữ lực lượng ở trong tay mình thì không cần lo lắng Bạc Dận uy hiếp đến y.
Bạc Dận nói: “Ừm.”
Thật sự một chút cũng không giữ lại luôn.
Trần Trừng bĩu môi, thiếu chút nữa y đã tin tưởng Bạc Dận thật sự động lòng.
Mưa bên ngoài đã dừng lại.
Trần Trừng chậm rãi đi ra ngoài, trong khoảng thời gian này ở cùng Bạc Dận, y làm cho cả người mình bị thương, chân đau, trên vai còn có vết thương của ám khí, lúc này chân cũng run rẩy.
Hơn hết hiện tại đoạn tuyệt liên tiếp phải chịu đựng đủ chuyện như thế, lúc này cho dù là bò, y cũng phải cách Bạc Dận thật xa.
Y đứng ở cửa, nói: “Sau khi ta đi một canh giờ, huynh mới rời đi.”
“Ừ.”
Trần Trừng thở ra một hơi, lại không yên tâm nói: “Nếu lần sau gặp mặt, huynh, vẫn sẽ nhớ rõ ta chứ?”
Bạc Dận càng thêm mờ mịt, đón được vị trí của y ngẩng mặt lên: “Vì sao, hy vọng ta nhớ rõ đệ?”
“…… Tuy rằng, chuyện ngày hôm qua rất xấu hổ, nhưng trong khoảng thời gian này chúng ta ở chung coi như vui vẻ đúng không?”
Trần Trừng kỳ thật muốn nói lên vạn nhất một ngày nào đó Bạc Dận nhìn thấy y, phát hiện thân phận của y, có thể cho chút mặt mũi nhường một cơ hội chạy trốn hay không.
Nhưng hai câu này nói ra, càng nghe càng có loại cảm giác treo cổ người ta, y chỉ có thể nói: “Thôi, huynh không cần nhớ ta, bởi vì ta sẽ quên huynh đi.”
…… Sao y lại cảm thấy mình càng làm càng không ổn nhỉ?
Bạc Dận nói: “À.”
Trần Trừng còn muốn giải thích, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Thôi thôi, đừng giãy giụa như một con thiêu thân, cùng lắm thì đến lúc đó nằm yên chờ chết.
Y cũng không quay đầu lại rời khỏi sơn động.
Bạc Dận nghe lời không cùng đi theo.
Trần Trừng một đường đi về phía trước, phát giác bên này có rất nhiều bụi cây, y một bước sâu một bước nông đi tới, trước mắt bỗng nhiên sờ sờ bay qua đi