Suy nghĩ của Bạc Hi rất đơn giản.
Tuy hiện giờ người trong lòng đã cùng một chỗ với huynh trưởng của mình, nhưng hắn luôn muốn gở bỏ hiểu lầm giữa hai người, không thể để cho huynh trưởng luôn luôn bài xích Trần Châu Cơ như vậy.
Nói như vậy, khi Châu Cơ nghe được sẽ khó chịu đến cỡ nào đây.
Lang Chiếu đương nhiên không thể để hắn đi vạch trần chủ nhân, hắn trực tiếp ngăn cản Bạc Hi: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Hai người bọn họ bây giờ tình đầu ý hợp, ngươi đi lại không phải tìm khó xử sao?”
Bạc Hi gian nan nói từng chữ: “Cho dù bởi vì như vậy ta mới càng không thể để huynh trưởng hiểu lầm y.
”
“Nói không chừng bọn họ đã nói ra rồi?” Lang Chiếu nói: “Ngươi đi…… bọn họ còn cảm thấy ngươi dư thừa đấy.
”
Bạc Hi cứng đờ tại chỗ.
Trần Trừng thật sự cảm thấy Bạc Hi dư thừa, trong kế hoạch gạt đi Bạc Dận của y, sự xuất hiện của Bạc Hi hoàn toàn làm đảo lộn tất cả tiết tấu của y, y không thể không lấy một trăm hai mươi phần tinh thần để ứng phó và giải thích.
Cho nên y đã trở lại, làm một chuyện Bạc Hi tuyệt đối không thể tiếp nhận, triệt để cắt đứt ý nghĩ của hắn.
Trần Trừng mười phần chắc chắn, chỉ sợ đời này Bạc Hi cũng không muốn gặp lại y và Bạc Dận nữa.
Về phần Bạc Dận, ngay từ đầu khi Trần Trừng nhào tới, rõ ràng cảm giác được kháng cự của hắn, nhưng khi môi y dán lên trong nháy mắt Bạc Dận trở nên ngoan ngoãn.
Xem ra nam nhân khắp thiên hạ đều giống nhau.
Đối với Trần Trừng mà nói, làm một lần là làm, làm hai lần cũng là làm, khổ thì khổ một chút, nhưng chỉ cần có thể ngăn cản hai huynh đệ gặp mặt, đúng là đáng giá.
Bầu không khí trong động từ nồng nhiệt đến yên bình, Trần Trừng nhẹ nhàng hít thở, đầu kề trên vai nam nhân.
Tay Bạc Dận từ lưng y trượt xuống, quần áo chất đống bên hông bị hắn kéo lên, một lần nữa khoác lên vai Trần Trừng.
Trần Trừng lúc này thật sự tay chân nhũn ra, cũng không muốn nhúc nhích.
Y đang nhẹ thở từng hơi, ngón tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, rũ mắt nhìn là năm ngón tay Bạc Dận quấn lấy y.
Tay Bạc Dận lớn hơn y một chút, màu da trắng lạnh, là hình dáng mà người yêu tay vừa nhìn sẽ yêu.
Trần Trừng vô lực nắm chặt hơn, chậm rãi nương theo lực lượng cổ tay Bạc Dận, cố hết sức dịch thân thể một chút.
Sau khi ngắn ngủi tách ra khỏi Bạc Dận, y lại ngã ngồi trên đùi đối phương.
Có cái gì chảy ra khỏi thấm vào bên trong cỏ khô.
Trần Trừng có hơi đỏ mặt, y không được tự nhiên giật giật, Bạc Dận lại vòng lấy eo y, ngay sau đó nam nhân siết chặt cánh tay ôm y chặt chẽ ở trong lòng ngực.
Giọng Bạc Dận có hơi khàn khàn: “Sao lại trở về?”
Đương nhiên là vì ngăn cản ngươi gặp mặt đệ đệ tốt của ngươi đấy.
Nhưng lời này không thể nói, Trần Trừng nghĩ, ngoài miệng hỏi ngược lại: “Sao huynh không giữ ta lại?”
“Đệ bảo ta tôn trọng đệ.
”
“Ta nói huynh liền nghe theo?”
Bạc Dận hơi nhíu mày: “Bằng không?”
EQ Bạc Dận thật sự thấp đến mức này, Trần Trừng nhắm mắt lại, trả lời loại vấn đề này của hắn thậm chí ngay cả đầu óc y cũng không cần dùng tới.
“Ta nói muốn đi thật ra chỉ muốn nhìn huynh có quan tâm ta hay không, nếu huynh quan tâm ta, nhất định sẽ không để cho ta đi.
” Trần Trừng nói: “Nhưng huynh đã để cho ta đi, chứng tỏ huynh căn bản không quan tâm đến ta.
”
“Đã như vậy sao đệ còn phải quay về?”
Trần Trừng hơi nghẹn lại, nói: “Ta, ta không nỡ bỏ huynh không được à?”
Bạc Dận không nói một lời, Trần Trừng lại nói: “Tuy rằng huynh không quan tâm ta nhưng ta vẫn quan tâm đến huynh, ta tức giận, tức giận huynh thế mà thờ ơ với ta, còn luôn miệng nói có ý với ta, huynh có ý với ta như vậy sao?”
Bạc Dận nhẹ nhàng đè eo y lại, môi dán ở bên tai y: “Đệ không cảm giác được ý nghĩ của ta sao?”
“……” Trần Trừng bị áp sát lần nữa cảm nhận được cái dạng ‘ý nghĩ’ kia, cả người cứng đờ.
Y bắt đầu cảm thấy mình quay đầu lại có thể là một quyết định sai lầm, Bạc Dận không phải động lòng với y, hắn chỉ giống như tất cả những người khác bị ảnh hưởng bởi thiết lập, muốn ngủ y.
Y không trả lời, Bạc Dận hiếm khi không có hết hy vọng mà thay đổi vấn đề: “Có phải đệ không muốn ta gặp mặt Tam đệ hay không?”
Trần Trừng không nhúc nhích, tròng mắt lại im lặng chuyển động, tầm mắt xẹt qua trên mặt hắn.
Y suy ngẫm ngụ ý trong lời Bạc Dận, nói: “Sao lại nói như vậy?”
“Ta nghe thấy tiếng của tước tầm tung, mới vừa rồi có người tới.
”
Điều này ít nhiều cũng coi như trong dự liệu, Trần Trừng lười biếng tựa vào trước ngực hắn, nhẹ nắm ngón tay hắn, chậm rãi nói: “Đúng vậy thì thế nào? Tôi chỉ không muốn huynh gặp hắn, ta chính là muốn nói với hắn rằng huynh chỉ có thể thuộc về ta.
”
Tay Bạc Dận nhẹ nhàng nâng mặt y lên, dường như muốn xuyên thấu qua lớp lụa trắng nhìn thấu y, Trần Trừng nghiêng đầu trực tiếp hôn lên lòng bàn tay hắn.
Tay Bạc Dận dừng lại, Trần Trừng thuận thế cắn đầu ngón tay hắn một cái, Bạc Dận liền chậm rãi rụt ngón tay trở về.
Trần Trừng có chút không giống nhưng hắn nói không nên lời nơi nào không giống.
“Thật ra đầu tiên ta nhìn thấy huynh đã thích huynh ngay.
” Trần Trừng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, thay mặt Bạc Dận suy tư đủ loại chỗ bất hợp lý trong đó, nói: “Huynh cũng cảm thấy ta đối tốt với huynh rất đột ngột, đúng không?”
Bạc Dận đúng thật cảm thấy y rất kỳ quái, lời này vừa vặn giải đáp nghi vấn trong lòng hắn.
“Ngoài miệng ta nói muốn làm huynh đệ với huynh, nhưng trên thực tế ta vẫn luôn coi huynh là người ta thích, lúc trước không phải huynh hỏi huynh đệ làm sao có thể làm được đến nước này sao?” Trần Trừng nghiêm túc nói: “Đương nhiên sẽ không, tất cả đều dựa trên cơ sở ta thích huynh, vì sao mỗi ngày ta phải chịu đựng cái ôm lạnh lẽo của một nam nhân, vì sao rõ ràng mới vừa gặp mặt đã săn sóc tỉ mỉ cho huynh, vì sao ta luôn quấn lấy huynh không cho phép huynh rời khỏi ta, vì sao huynh cùng Tam đệ của huynh gặp mặt, lòng ta đều tràn đầy không tình nguyện……”
“Bởi vì ta thích huynh.
” Trần Trừng ngẩng mặt lên đặt một nụ hôn trên cằm hắn, con ngươi đen nhánh không chớp nhìn gương mặt tuấn mỹ của Bạc Dận, nói: “Còn nữa, khi huynh nói huynh muốn hồi cung, vì sao ta phải nổi giận với huynh, ngoại trừ để ý đến ánh mắt của huynh ra, đương nhiên vẫn là bởi vì thân phận của huynh quá cao, ta không muốn huynh trở về, ta không muốn để cho vài người cảm thấy ta không xứng với huynh.
Ta không muốn huynh gặp các huynh đệ của huynh, cũng bởi vì ta muốn độc chiếm huynh, ta sợ hãi, nếu huynh trở về làm Hoàng thái tử của huynh, ta phải làm thế nào bây giờ?”
Lời nói của y gần như giải đáp hết tất cả nghi vấn trong lòng Bạc Dận, hắn cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của người trong ngực, nghe từng câu tỏ tình có chút cố chấp, môi chậm rãi mím lại.
“Đệ vẫn còn điều gì không nói ra?”
Lời Trần Trừng nói có thể giữ được phần lớn lời nói dối lúc trước, nhưng y không xác định được Bạc Dận rốt cuộc đã đoán được mấy phần, y chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà suy nghĩ sơ hở trong lời nói của mình, sau đó cố gắng hết sức bù đắp toàn bộ trở lại.
Lúc này không thể hỏi ngược lại, một khi hỏi ngược lại liền chứng minh y thật sự còn có chuyện giấu diếm Bạc Dận, cho dù Bạc Dận không nói cũng sẽ có nghi ngờ đặt ở trong lòng.
Trần Trừng tự hỏi, lại thông suốt nói ra: “Chuyện đêm qua là ta sắp xếp.
”
Bên trong vẻ mặt Bạc Dận không có gì ngoài ý muốn: “Đệ muốn đẩy Bạc Hi đi?”
“Đúng vậy.
” Trần Trừng nói: “Còn có ám khí cũng là cố ý.
”
“Chuyện tối hôm qua, đệ chắc chắn ta sẽ giải độc cho đệ?”
“Không chắc chắn.
” Trần Trừng rất thành thật nói, sau đó lại nhếch khóe miệng, giọng điệu mang theo ý cười: “Rất ngoài ý muốn, cũng rất vui mừng ca ca sẽ có ý nghĩ này với ta.
”
“Lang Chiếu đâu?”
“Lang Chiếu?” Trần Trừng vừa hỏi, vừa nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu, hóa ra lúc trước y bịa ra những lời nói dối căn bản Bạc Dận không tin.
“Lang Chiếu chính là người ngày ấy gọi đệ là chủ nhân khi ra vực sâu.
”
Lại là câu trần thuật.
Trần Trừng hoài nghi hắn đang cố tình giăng bẫy mình, y cân nhắc trong chốc lát bỗng nhiên lại xê dịch đụng cái ‘ý nghĩ’ của Bạc Dận, giống như lơ đãng chạm phải, nói: “Ca ca thật sự muốn biết?”
Tay Bạc Dận nắm lấy bờ vai y, nói “Đệ không muốn nói, ta sẽ không ép đệ.
”
“Ta không nói là bởi vì ta sợ.
” Trần Trừng vòng lấy cổ hắn hôn lên má, mềm giọng nói: “Ta sợ huynh cảm thấy ta là người xấu, ta muốn làm người tốt trong lòng ca ca.
”
“Ừm.
” Tay Bạc Dận nắm lấy bả vai y hơi dùng sức, giọng nói đè thấp khắc chế: “Không cần động đậy nữa.
”
Hắn mò mẫm lấy quần áo quấn lấy Trần Trừng, ngăn cách sự thân mật khắn khít của y và “ý nghĩ” của mình, Trần Trừng ngoan ngoãn mặc cho động tác của hắn, lại nói: “Huynh sẽ tin tưởng ta vô điều kiện sao?”
“Sẽ không.
”
“……” Trần Trừng tức giận cong mũi lên, không tình nguyện nói: “Vì sao không tin ta?”
“Đệ giải thích, ta mới có thể tin.
”
“Vừa rồi ta nói huynh đã tin?”
“Có lẽ.
”
“Cái gì kêu có lẽ?” Trần Trừng cân nhắc mình chẳng lẽ lại diễn một mình: “Huynh một chút cũng không nghe vào?”
“Hôm nay đệ đã giải thích quá nhiều.
”
Giải thích quá nhiều lại càng giống như cố gắng che dấu, Trần Trừng một hơi xém chút nữa nói ra.
Y biết ngay tên Bạc Dận này không giống người thường, lúc hắn cân nhắc tất cả mọi chuyện đều không xen lẫn bất kì cảm tình gì, chỉ bằng đoạn tỏ tình vừa rồi của y nếu là người khác đều bị y làm cho cảm động, nhưng đến trong mắt Bạc Dận vậy mà thành đang che giấu điều gì.
Trần Trừng không che giấu sự tức giận của mình: “Ta hỏi huynh, huynh có thích ta hay không?”
“…… Không.
” Bạc Dận lại bị y hỏi: “Ta không biết, như thế nào mới