Cố Quyện Thư cho rằng Quý Chu Chu đuổi anh ra ngoài chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời, nhưng không ngờ chính là, liên tiếp năm ba bữa cô đều không cho mình vào phòng.
Không chỉ không cho vào phòng ngay cả ôm ấp hôn hít thân mật bình thường cũng không.
Cố Tổng đã nhận ra nguy cơ sâu sắc.
Tối thứ sáu, Cố Quyện Thư theo thường lệ đến trước cửa phòng Quý Chu Chu tìm vận may, lần này ngay cả cửa cô cũng không mở.
Cố Quyện Thư một mặt nghiêm túc: "Mở cửa, chúng ta tâm sự một chút."
"Có cái gì để nói, anh về phòng ngủ đi." Mặt Quý Chu Chu đầy bất đắc dĩ, làm sao cô không muốn ôm anh, nhưng mà chỉ cần tưởng tượng trên người mình còn treo một linh hồn nhỏ bé, mà bản thân còn dùng thân thể người ta thì cô có loại cảm giác áy náy có lỗi với tiểu bạch hoa.
Bình tĩnh mà xem xét, cô không muốn tiểu bạch hoa vẫn ở trên người mình mãi, gánh nặng tâm lý quá nặng, nhưng cũng không muốn làm tiểu bạch hoa biến mất.
Trước đó cô có trò chuyện với vị cao nhân mà dì phòng bếp giới thiệu, sau khi xác định đó là một thần côn thì không liên lạc nữa, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được mấy người trông khá bình thường.
Hai ngày Quý Chu Chu đi gặp hai người, cảm giác rất bình thường, ngày mai phải đi gặp người cuối cùng, cũng không biết sẽ thế nào.
"Tóm lại anh mau về phòng ngủ đi, đến giờ này rồi, ngày mai còn phải đi làm đó." Tuy Quý Chu Chu không nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng cũng biết Cố Quyện Thư vẫn chưa đi, nghĩ đến bộ dáng anh cố chấp đứng canh ở cửa thì cô mềm lòng một trận.
"Ngày mai thứ bảy, không đi làm." Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, chậm rãi hỏi: "Gần đây anh chọc giận em à?"
"Không có."
"Vậy tại sao em, hay là...!em hối hận." Cố Quyện Thư nhíu mày lại.
Quý Chu Chu dừng một chút, không thể hiểu cho lắm, vừa định hỏi mình hối hận cái gì, chợt trong giây lát hiểu ra ý của anh, lập tức dở khóc dở cười: "Nghĩ gì thế, bây giờ em thích anh như vậy, sao có thể hối hận."
"Vậy sao em đột nhiên thay đổi." Mấy hôm trước còn vui vẻ, nói muốn tính ngày kết hôn, hiện tại ngay cả cửa cũng không cho anh vào, không có vấn đề mới là lạ.
Chân mày Cố Quyện Thư càng nhíu càng chặt, bọn họ phát triển cho tới hôm nay, anh đương nhiên không cảm thấy Quý Chu Chu hối hận, nhất định có chuyện gì đó xảy ra mà anh không biết.
Bây giờ anh chỉ muốn biết đó là gì.
Quý Chu Chu thấy anh là không dễ dàng rời đi, buông tiếng thở dài mở cửa ra, ngẩng đầu thì nhìn thấy sự uất ức trong mắt anh.
Mặc dù không có biểu cảm gì, đường nét cũng tuấn tú, nhưng khi Quý Chu Chu nhìn thấy anh trong nháy mắt, vẫn cảm giác bản thân dường như nghe thấy một tiếng Uông uông đáng thương của con chó con, làm người ta không đỡ kịp.
Quý Chu Chu đỡ trán, bắt lấy tay anh xoa xoa: "Anh giận à."
"Không có, anh chỉ lo lắng cho em." Cố Quyện Thư khá thản nhiên.
Thản nhiên đến nổi làm Quý Chu Chu muốn lập tức nói thật với anh, nhưng mà sự thật về một ma nữ trên người mình quá mức kinh động, cô vẫn là chịu đựng lấp liếm: "Chuyện mấy hôm nay em ra ngoài, anh cũng biết rồi nhỉ."
"Ừm." Bây giờ tình hình căng thẳng, anh thật sự không thể nào để Quý Chu Chu ra ngoài một mình, cho nên vẫn luôn phái người đi theo, nhưng cũng không kêu vệ sĩ báo cáo hành trình của cô, chỉ là bảo vệ an toàn, cho nên anh biết gần đây cô thường xuyên ra ngoài, nhưng không biết đi đâu.
Quý Chu Chu cân nhắc một lát, lộ ra một nụ cười giả tạo: "À cái đó, thật ra em đi tìm cao nhân tính bát tự ngày sinh của chúng ta, cao nhân nói bát tự mình không hợp, nếu muôn sau khi kết hôn hòa hợp, phải ở riêng trước khi cưới."
"..." Biểu cảm của Cố Quyện Thư kỳ dị phút chốc, thấy dáng vẻ Quý Chu Chu giống như có thật, lập tức nghiêm túc dạy bảo: "Mê tín cỗ hủ là không nên."
"Nhưng chuyện em nhìn thấy tương lai thì sao?" Quý Chu Chu lập tức hỏi.
Cố Quyện Thư nghẹn một chút, sau một lúc lâu nặn ra một câu: "Người em tìm, nhất định là một thần côn, không chuẩn."
"Em cũng thấy vậy, nhưng mấy người đều nói như thế, không thể không đề phòng á." Quý Chu Chu thấy anh tin, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Em cũng muốn gối lên cánh tay anh ngủ, nhưng cũng muốn sau này có thể bình bình an an với anh, cho nên em tìm thêm một người, định mai đi."
Cố Quyện Thư nghe một cái, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng: "Ngộ nhỡ cũng là thần côn thì sao."
Suy cho cùng kêu ở riêng thì đều thần côn phải không, Quý Chu Chu dở khóc dở cười, an ủi vỗ vỗ cánh tay anh: "Không đâu, người này là Triệu đạo giới thiệu cho em, anh ta nói rất linh."
"Vậy nếu ông ta cũng muốn mình ở riêng, thì có phải trước khi kết hôn anh không thể tới phòng em nữa?" Cố Quyện Thư trầm giọng hỏi.
Quý Chu Chu muốn nói đương nhiên không phải, nhưng loại thời điểm này tốt nhất là gật đầu.
Vì thế cô kiên định gật đầu.
Cố Quyện Thư trầm mặc, hồi lâu giống như hạ quyết tâm gì đó: "Như vậy đi, em nghỉ ngơi sớm, sáng mai anh đi với em." Nói xong anh dứt khoát xoay người rời đi.
Quý Chu Chu hoảng sợ, vội ở sau gọi anh: "Tự em đi được rồi, anh thật vất vả có ngày nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Không có tâm tình."
"..."
Quý Chu Chu thấy Cố Quyện Thư không nghe lời khuyên, cảm giác đau đầu, đành phải về trước phòng, tính toán ngày mai làm sao bỏ anh lại.
Tính tính toán toán, không tính ra cách nào, nhưng ngược lại rất mau chìm vào giấc ngủ, chờ khi cô mở mắt ra, tời đã sáng bừng.
Cô cúi đầu nhìn đồ đạc mình bày trên giường, vẫn giống như hôm qua thì thở phào nhẹ nhõm.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Tuy Quý Chu Chu khá tin tưởng tiểu bạch hoa, nhưng không phải một chút tâm tư phòng người phòng quỷ cũng không có.
Tiểu bạch hoa là một cô gái tốt tuyệt vời, nhưng khi cô