Lúc về đến nhà đã là chạng vạng tối, mặc dù không làm gì hết nhưng cũng có cảm giác mệt mỏi tê liệt.
Quý Chu Chu theo Cố Quyện Thư lên lầu, theo anh vào phòng, cuối cùng khi nằm xuống giường anh nghỉ ngơi thì đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một nụ cười: "Không ở riêng nữa?"
"À thiếu chút nữa quên mất." Quý Chu Chu vội vàng ngồi dạy chạy về phòng mình.
Cố Quyện Thư thấy cô rời đi, nhất thời cười không nổi, nhưng cũng may rất nhanh cô đã quay trở lại, hai chân đạp một cái khiến anh ngã xuống giường, rầm rì không chịu đứng lên.
"Làm gì đó." Cố Quyện Thư mặc Quý Chu Chu đè mình, biết lần này cô sẽ không đi nữa.
Quý Chu Chu cọ cọ cổ anh, sau một lúc lâu trả lời: "Về phòng cất túi xách." Thật ra là gọi tiểu bạch hoa vào gương, hiện tại trong phòng này, thật sự chỉ có cô và Cố Quyện Thư.
Thật là lâu rồi không có không gian riêng tư, Quý Chu Chu dường như muốn lệ rơi đầy mặt, hai chân kẹp chặt eo anh, dùng sức ôm lấy người: "Rất nhớ anh đó."
"Anh cũng nhớ em." Giọng của Cố Quyện Thư hơi khàn, thân thể cũng dần dần có phản ứng, nhưng anh chưa làm gì hết, chỉ là yên lặng hưởng thụ sự thân mật mà Quý Chu Chu dành cho anh.
Quý Chu Chu vốn dĩ ôm đến mức buồn ngủ rồi, nhưng bị thứ gì đó của anh cấn cấn không ngủ được, cạn lời chống lên người anh oán giận: "Trong đầu anh không thể không nghĩ đến phế thải?"
"Anh không khống chế được." Cố Quyện Thư khá vô tội: "Nó tự động phát ra, anh có cách nào." Đều do những trình duyệt kia.
Ban đầu anh chỉ muốn nghiêm túc tìm tòi nên làm thế nào để đối xử tốt với bạn gái, lại kiếm kiếm ra một đống tư thế làm bạn gái thoải mái gì đó.
Đáng giận hơn chính là anh vẫn chưa thể thực hành, cho nên cũng không biết mức độ đáng tin bao nhiêu.
"Anh cũng đủ rồi đó."
Quý Chu Chu muốn leo xuống người anh, nhưng bị Cố Quyện Thư trở tay ôm lấy, trở mình đè người xuống.
"Chu Chu!"
"Dừng!" Quý Chu Chu vừa nghe anh kêu mình như thế, thì da gà đều muốn nổi lên.
Cố Quyện Thư dùng cằm cọ cô, cái cằm vừa mới cạo buổi sáng đã xuất hiện những sợi râu không rõ ràng, cưng cứng hơi đâm người.
Quý Chu Chu bị anh cọ cọ đến mức không nhịn được cười, sau khi tránh mấy cái mà không tránh được thì cả người cũng không còn sức lực, mềm nhũn xin tha: "Em sai rồi được chưa, anh đừng chọc em."
"Vậy em hôn anh." Cố Quyện Thư lẳng lặng nhìn cô.
Quý Chu Chu không nói.
Gần đây bởi vì tiểu bạch hoa, thật sự ngay cả nắm tay Cố Quyện Thư cô cũng rất ít nắm, tuy hôm qua anh mới nhịn không được chạy tới hỏi mình, nhưng trước đó chắc là đầu óc anh đã rối loạn.
Ngẫm lại cảm thấy đáng thương.
Cô khẽ buông tiếng thở dài, nói thầm một câu: "Thật là bại dưới tay anh." Nói xong, cô ôm cổ Cố Quyện Thư, nhẹ nhàng hôn lên.
Môi Cố Quyện Thư giật giật, sau một lúc lâu mới chậm rãi đáp lại, trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh môi răng cọ xát.
Nụ hôn này lâu mà dịu dàng, thậm chí không mang theo một tia dục vọng, chỉ là hai người nhớ thương nhau lâu rồi.
Một nụ hôn kết thúc, Cố Quyện Thư buông ra Quý Chu Chu khẽ thở dốc, nằm trên giường một lát rồi ôm lấy người lần nữa.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Quý Chu Chu cảm giác được chỗ nào đó của anh vẫn rất có tinh thần, do dự một chút hỏi: "Nếu không..." Dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì, làm thì làm, cũng có thời gian nghỉ ngơi cho khỏe, hơn nữa sớm muộn gì cũng đến bước này, cho nên.
"Đừng nói chuyện." Cố Quyện Thư hơi khàn giọng, lúc nói bên tai cô có luồng gió nhàn nhạt.
Quý Chu Chu cảm giác nửa người mình đều đã tê rần: "Anh sợ anh nhịn không được."
"Thật ra không cần nhịn." Quý Chu Chu nhỏ giọng nói xong, chỉ cảm thấy mặt mình sắp nổ tung.
Cố Quyện Thư nặng nề cười một tiếng: "Bây giờ vẫn chưa được." Hôm nay chạy một ngày, cô còn mệt, anh không thể cứ như vậy ăn hiếp cô gái nhỏ của mình, vẫn muốn chọn một thời gian thích hợp hơn mới được.
"Anh chắc?" Quý Chu Chu nhướng mày.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái, duỗi tay xoa tóc cô, chỉ chốc lát sau tiểu công chúa liền biến thành tiểu ăn xin.
Quý Chu Chu hét một tiếng, ở trên giường ầm ĩ với anh, nhưng cuối cùng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi nên ngã xuống đất đầu hàng.
Đêm đó cô ở lại phòng Cố Quyện Thư, gối lên cánh tay anh chìm vào giấc ngủ.
Trước khi sắp ngủ, mắt Quý Chu Chu buồn ngủ mơ màng hỏi anh: "Công ty thế nào?"
"An tâm, có anh ở đây." Cố Quyện Thư hôn lên trán cô một cái, không có nhiều lời.
Quý Chu Chu dần dần ngủ mất, Cố Quyện Thư nghe tiếng hít thở nho nhỏ của cô, cho đến khi cô ngủ say, anh mới nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đi ra ngoài cửa gọi điện thoại.
Hôm sau là chủ nhật, khi Quý Chu Chu tỉnh lại, Cố Quyện Thư đã đến công ty, cô sửng sốt một chút, nghĩ đến trước đó Cố Quyện Thư nói nghỉ hai ngày cuối tuần, sao chủ nhật lại đột nhiên đi tăng ca, chẳng lẽ công ty xảy ra vấn đề.
Trận chiến giữa Cố Quyện Thư và Thẩm Dã này, không có ai khẩn trương hơn cô.
Bởi vì trong lòng cô rõ ràng, Cố Quyện Thư thắng, nếu mình yêu cầu, anh sẽ cho Thẩm Dã một phần thể diện, để anh ta trải qua cuộc sống của người thường, nhưng nếu Thẩm Dã thắng, anh ta sẽ lấy mạng Cố Quyện Thư.
Đến lúc đó mình thật sự có thể bảo vệ Cố Quyện Thư không thì chưa chắc.
Quý Chu Chu nhíu mày thật sâu, lâm vào sự sầu lo thật dài.
Người cũng nhíu mày, là Cố Quyện Thư đang ngồi ở văn phòng, trên máy tính trước mặt anh là cuộc trò chuyện video, mà đối tượng trò chuyện, chính là cái vị đại sư hôm qua đã gặp.
"Cố tiên sinh, thật sự tôi và Quý tiểu thư không có nói gì hết, ngài hỏi nữa cũng là đáp án này." Đại sư ngồi nghiêm chỉnh giống như học sinh tiểu học.
Cố Quyện Thư cười giễu: "Trước khi quyết định nói thật, tôi khuyên ông vẫn là đừng nói nữa."
Anh vừa dứt lời, trong máy tính đã truyền ra một âm thanh đập phá, đại sư nhìn một nửa tường viện bị dỡ xuống, cảm thấy khóc không ra nước