"..." Đây là sắp phá sản rồi? Trong lòng Quý Chu Chu hiện ra câu hỏi, chần chừ phút chốc, giọng nói chậm lại: "Thật ra cũng không có gì, anh lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của em, thật sự phá sản rồi cũng không có gì, ai kêu ông trời không yêu thương em chứ, đến lúc đó chúng ta đến trấn nhỏ sinh sống, sống thật tốt, cũng không có gì không được."
Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia ý cười, an tĩnh nghe cô nói hết mới cúp điện thoại.
Anh trầm mặc chốc lát rồi gọi điện cho Chu Trường Quân: "Tìm mấy vị cao nhân đắc đạo đến cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được."
Anh dặn dò vài câu, Chu Trường Quân đầu ốc mơ hồ đi tìm.
Cố Quyện Thư hít sâu một hơi, dựa sô pha chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chuyện nhân viên trốn đi, là anh cố ý sắp xếp, nếu Thẩm Dã mù quáng tin tưởng mình nhìn thấy tất cả, vậy anh dùng mấy thứ đó gài bẫy anh ta.
Giai đoạn trước dựa vào tin tức mà Chu Chu đưa cho nên đánh thắng anh ta liên tục mấy lần, lại gáng chân trong chuyện tài sản của Trương gia một cái, cuối cùng thừa lúc Thẩm Dã sứt đầu mẻ trán chui vào ngõ cụt, thì dùng những nhân viên của mình, dụ anh ta cá cược tiếp.
Những việc này nói ra thì đơn giản, nhưng trên thực tế hao phí không ít tâm lực của anh.
Trong khoảng thời gian này Cố Quyện Thư vẫn luôn bận rộn, cũng chính là vì chuyện này.
Anh không muốn làm Chu Chu lo lắng theo, cho nên không có nói kế hoạch của mình cho cô biết, không ngờ cô vẫn thấy được tin tức.
Chuyện Thẩm Dã tuy quan trọng, nhưng hiện tại quan trọng nhất, là biết rõ thân thể của Chu Chu đã xảy ra chuyện gì, vì sao trong khoảng thời gian này cứ gấp gáp tìm kiếm một số cao nhân như thế, còn nhắc tới chuyện mượn xác hoàn hồn.
Hiệu suất làm việc của Chu Trường Quân luôn rất được, nhờ sự giúp đỡ của các mối quan hệ chẳng bao lâu đã tìm được mấy vị cao nhân, sau đó dựa vào thị lực sàng lọc một số người không đáng tin, cuối cùng chọn một đạo sĩ bảy tám chục tuổi đầu hói còn chấm mấy chấm trên đầu.
Già như thế rồi mà còn chưa chết, nhất định là đắc đạo cao nhân.
Chu Trường Quân có một loại chắc chắn vô hình.
Điều đáng nhắc tới chính là, vị đại sư mà Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu từng gặp vốn dĩ cũng có trong sự lựa chọn, nhưng bị Chu Trường Quân phớt lờ, một chút khí chất cũng không có, trực tiếp loại ở khâu xem hình chọn lựa rồi.
Mà người ông ta chọn, chính là thần côn nổi tiếng trong ngành.
Người ở chung lâu rồi, có đôi khi ánh mắt sẽ hơi giống nhau, tỷ như Cố Quyện Thư và Chu Trường Quân.
Sau khi thấy Chu Trường Quân đưa cao nhân đến, ý nghĩ đầu tiên của anh chính là, lần này tìm đúng người rồi.
Anh kêu cao nhân ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn Chu Trường Quân một cái, ông ta lập tức xoay người đi ra ngoài, tự mình ở cửa trông chừng, không cho bất kỳ ai vào.
Cố Quyện Thư đánh giá cao nhân hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Nếu một hồn ma." Nói đến một nửa anh liền dừng lại, phát hiện việc giải thích ngọn nguồn mà không tiết lộ tin tức nhân vật hình như hơi khó.
"Sao vậy?" Đôi mắt của ông già lộ ra tinh quang, trông rất có thần.
Cố Quyện Thư nhíu mày, sau hồi lâu châm chước mở miệng lần nữa: "Một người mượn xác hoàn hồn, có thể sử dụng cùng một thân thể sinh sống cả đời không?"
"Đương nhiên không thể, mượn chính là xác chết lại không phải người sống, nhất định phải qua một đoạn thời gian đổi một thân thể mới được." Ông già bởi vì có vụ làm ăn lớn, cho nên rất kích động, trên thực tế sự hiểu biết của ông ta về huyền học chỉ giới hạn trong Liêu Trai Chí Dị.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Nhưng mà lừa gạt tên ngốc vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Cố Quyện Thư trầm xuống, quả nhiên nghĩ giống anh.
Chu Chu ở trong thân thể này lâu rồi, bây giờ cần phải đổi thân xác, chỉ là có khả năng gặp chút phiền phức, cho nên mới lựa chọn xin giúp đỡ khắp nơi.
"Đương nhiên, cứ đổi thân thể hoài là chuyện rất phiền phức, cho nên muốn ở trong một thân thể cả đời, thì thật sự cũng không phải không có cách." Ông già thấy Cố Quyện Thư không vui, cho rằng anh không hài lòng lý do thoái thác của mình, vội vàng thay đổi lại.
Vẻ mặt của Cố Quyện Thư khẽ động: "Nói như vậy, ông có cách?" Nếu có thể dưới tình huống không thương tổn thì không thể đổi xác, hình như có vẻ tốt hơn.
"Đương nhiên có cách, chỉ là..." Ông già cố ý chần chừ phút chốc, mới chậm rãi mở miệng: "Chỉ là cách làm cần phải hao phí quá nhiều tinh lực, tổn hại dương thọ của tôi, cho nên cần một ít vàng ngọc đồ sứ áp thọ, mới sẽ không tổn thương tôi."
Đây là mở miệng đòi tiền, đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia do dự.
Phải đưa tiền tất nhiên anh sẽ không đưa ít, có điều cái người gọi là cao nhân, không phải không nên có ý nghĩ với thế tục chi vật à? Sao mở miệng một cái lại bắt đầu nói tiền, so với bọn họ làm ăn buôn bán còn trực tiếp hơn.
Ông già lừa gạt cả đời, đều là lừa nhân vật hơi lớn, trường hợp nào mà chưa từng gặp.
Thấy Cố Quyện Thư do dự thì biết trong lòng anh còn nghi vấn.
Ông già cũng không hoảng hốt, tiên phong đạo cốt(*) cười cười: "Đương nhiên, cũng phải xem tình huống cụ thể, nếu là người tôi cũng không có cách giúp, dù cho thêm vàng ngọc đồ sứ, e là tôi cũng không thể giúp."
(*) Tiên phong đạo cốt: Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ.
Trước không nói Cố Quyện Thư không có hiểu biết chút nào về vấn đề này, chỉ nói anh lo lắng Quý Chu Chu quá độ, cũng làm anh vừa nghe cao nhân nói mấy lời này, thì lập tức không màn đến gì hết: "Muốn xem tình huống thế nào" Nếu là kẻ lừa đảo, đơn giản chỉ là mất một số tiền, nhưng nếu có thể giúp Chu Chu, mặc kệ trả giá gì đều đáng cả.
"Ngài hỏi tôi như vậy, hẳn là có người cần giúp đỡ nhỉ, là một người dùng thân thể lâu rồi, cần đổi thể xác khác, nhưng chỉ muốn sống trong thân thể hiện tại." Ông già vừa nói vừa đánh giá thần sắc của Cố Quyện Thư.
Sau khi thấy anh gật đầu thì trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc: "Không biết có tiện để chúng tôi gặp mặt."
"Không tiện." Sắc mặt Cố Quyện Thư lạnh xuống, phàm là miệng dài, sẽ có nguy cơ tiết lộ bí mật.
Anh không thể nào khiến Chu Chu rơi vào thế bị động.
Ông già biết lắng nghe: "Vậy cũng không sao, chỉ cần đưa bát tự ngày sinh của cô ấy cho tôi, rồi cẩn thận nói kỹ tình huống, tôi xem có giúp được không."
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, cầm giấy bút đem viết bát tự vào, sau khi đưa ông già xem thì lập tức xé đi, rồi nói đơn giản tình huống một chút.
Ông già vuốt vuốt râu: "Không biết ngài và vị đó là quan hệ gì?"
"Quan hệ nam nữ." Cố Quyện Thư không nói rõ ra, tránh cho có một ngày ông ta đoán ra người muốn