Giày làm sẵn ở cửa hàng quá đắt, Đường Cẩm dứt khoát tự học làm chứ nguyên chủ cũng không biết.
Vải dệt quý hiếm như vậy, sao Liễu Xuân Hoa có thể để cô động vào? Giày rách không thể mang nổi nữa thì lấy của hai anh em kia, cô chỉ nhớ mang máng Liễu Xuân Hoa từng làm giày.Đường Cẩm không biết rõ cách làm, nên cô định đến học hỏi mẹ của Hà Lệ, bà ấy là một vị thím rất hiền lành.
Mà đã đến cửa làm phiền người khác, thì cô phải lấy chút gì đó làm quà cám ơn, như là trứng gà chẳng hạn.Mẹ của Hà Lệ có tay nghề se lông mặt rất tốt, nếu người ở đội sản xuất kết hôn thì bọn họ sẽ mời bà ấy đến se lông mặt cho cô dâu, vậy nên hoàn cảnh của nhà Hà Lệ tốt hơn nhiều, nóc nhà đều là mái ngói, mấy gian nhà ở cũng rất rộng.“Cậu đến thì cứ đến, còn mang trứng theo làm gì? Cậu lấy về đi chứ tớ không nhận đâu!” Hà Lệ oán trách nói, rồi cô ấy dẫn Đường Cẩm vào nhà.Đường Cẩm cười cười: “Tớ có việc muốn nhờ thím giúp, chút trứng gà này chỉ là tấm lòng của tớ mà thôi, còn có thể cho cậu bồi bổ cơ thể.“Thật là, với quan hệ của hai ta mà cậu khách sao như vậy làm gì?” Tuy Hà Lệ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cô ấy không tiếp tục từ chối.
Hà Lệ biết Đường Cẩm không thích nhận không từ ai, đùn tới đẩy đi mãi cũng không thú vị, cùng lắm thì hôm nào cô ấy mang thứ tốt qua cho Đường Cẩm là được.Đường Cẩm hỏi: “Thím có ở nhà không?”“Có, mẹ đang nướng khoai cho Nhị Đản.” Hà Lệ gọi với vào phòng bếp một tiếng.Trương Tú Mai ôm cháu trai mời Đường Cẩm ăn khoai lang vừa mới nướng chín.
Bà ấy quan sát gương mặt hồng nhuận của Đường Cẩm rồi gật đầu, xem ra nhà họ Lục rất biết chăm sóc người khác, người đều xinh đẹp không ít.Đường Cẩm không vội học làm giày mà là tán gẫu với hai me con nửa giờ.Thấy Đường Cẩm vẫn luôn tươi cười, Hà Lệ liền biết bạn tốt bằng lòng sống tốt, không đòi thắt cổ tự tử nữa nên cô ấy yên tâm rồi.“Thím, đế giày của cháu sắp mòn rồi, cháu muốn làm hai đôi mới.
Mà cháu lại nghe nói tay nghề may vá làm giày của thím là tốt nhất, nên cháu đến đây để nhờ thím dạy cháu.”“Cách làm gót giày nam có giống với gót giày nữ không ạ?”Trương Tú Mai biết rõ gia cảnh của Đường Cẩm.
Đứa nhỏ có mẹ kế quá đáng thương, ở nhà mình lại không khác gì ở nhà người khác cả! Liễu Xuân Hoa làm gì chịu bỏ thời gian ra dạy con gái kế làm giày.
Nghĩ đến việc Đường Cẩm đã kết hôn rồi, cũng phải có chút kỹ năng may vá, bà ấy lập tức cười đồng ý: “Việc nhỏ như vậy cứ giao cho thím, có vấn đề gì thì đến tìm thím, làm giày không khó mà cháu thì thông minh, rất nhanh là có thể học được.”Đường Cẩm cảm kích nói: “Cám ơn thím.”Đường Cẩm chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, cô nhìn Trương Tú Mai làm mẫu trước.
Bộ đồ rách kia dùng để làm đế giày, còn vải vụn thì để luyện tập đường may.Từ cắt may đến việc đóng đế giày đều cần sự kiên nhẫn.
Đầu tiên phải phác họa hình dạng lên vải, rồi cắt ra số đo phù hợp cho đế giày và mặt giày.
Đường Cẩm nghiêm túc nhìn động tác linh hoạt của Trương Tú Mai, âm thầm tán thưởng bà ấy quá lợi hại.Đế giày là nơi tiếp xúc với mặt đường thường xuyên, chỉ một lớp mỏng là không đủ, cần phải ghép các lớp lại với nhau.
Để làm việc này thì