Chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước biệt thự Thích gia
Thích Du mang theo một cái đuôi nhỏ, hai anh em giống nhau như trẻ sinh đôi cùng về nhà.
Bên tai nghe âm thanh ồn ào của anh trai mình, Thích Du bỗng nhiên hối hận vừa rồi vì sao lại biểu diễn một màn đó trước mặt hắn chứ.
Thích Thần: "Tiểu Du, mau nói cho anh biết em làm kiểu gì vậy?"
"Du Du bảo bối à, em có thể đánh sập diễn đàn của trường mình được không?"
Hắn đã sớm nhìn cái diễn đàn trường học này không vừa mắt, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài bức ảnh người khác chụp lén hắn đăng lên.
Quá nhiều vấn đề cần trả lời, Thích Du bịt tai lại, vừa vào cửa liền chạy nhanh lên lầu.
Nhưng mà Thích Thần người cao chân dài, dễ dàng đuổi kịp cô.
Mẹ Thích đang cắm hoa tại phòng khách, nhìn dáng vẻ anh em bọn họ thân mật yêu thương nhau như thế, ngay lập tức mặt mày hớn hở.
Vốn đang sợ hai đứa chúng nó sinh ra quá gần, sẽ không ở chung được với nhau.
Xem ra trước đây đã lo lắng vô ích rồi.
Mẹ già nở nụ cười vui mừng, Thích Thần đi theo em gái nhà mình lên lầu.
Cửa phòng ngủ.
Thích Du giơ hai tay chặn cửa lại: "Phòng của con gái, con trai không được vào."
Thích Thần lôi kéo em mình đẩy cửa vào phòng: "Còn dám so sức mạnh với anh à nữ hán tử, đừng ồn ào."
Thích Du: "..."
Cmn!
Ai là nữ hán tử chứ!
Cô là tiểu tiên nữ.
Thích Du không phục, bị anh trai xách như gà con đặt trên ghế sa lon.
Lúc ngồi xuống, tóc tai tán loạn phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc, giống hệt một tên điên.
"Anh lặp lại lần nữa thử xem."
Thanh âm mềm nhũn, không có chút khí thế nào.
Thích Thần rất tốt bụng sửa tại mớ tóc rối giúp em mình: "Hứ, một đứa con gái thô lỗ như em cũng đòi làm tiên nữ à."
Thích Du: "..."
Thích Thần, anh xong rồi.
Tình cảm anh em của chúng ta dừng lại ở đây thôi.
Người ta da mặt dày, có đuổi cũng không đi, Thích Du đành phải từ bỏ.
Lão gia Thích Thần ngồi ở chỗ bàn đọc sách của Thích Du, chỗ này trước đây từng là bàn trang điểm, tay tùy ý lật sách: "Em học kỹ thuật hack cùng với cái trò đập tảng đá trên ngực từ ai đấy?"
Cmn trò đập gì cơ...!
Thích Du khóe môi co rút, đáng lẽ là đập bàn chứ, vì sao lại chuyển thành đập đá rồi.
Thấy bộ dáng im thin thít của em mình, Thích Thần cầm lấy bàn tay non mềm của em gái lật qua lật lại xem xét: "Kì lạ, bàn tay này có gì đặc biệt mà sức lực lại lớn như vậy?"
Thích Du cảm thấy chỉ cần mình không cho hắn biết đáp án, đại khái là sẽ chẳng bao giờ đuổi tên này đi ra ngoài được.
Nghiêm mặt rút tay của mình về: "Đây là sức mạnh của tri thức."
Thích Thần cười: "Ha ha ha..."
"Em nhìn mặt anh xem có giống kẻ ngu lắm không?"
Thích Du: "Không giống."
Anh vốn dĩ chính là kẻ ngu rồi.
Sau đó.
Thích Du thấy Thích Thần sống chết không chịu đi, đành ngồi giảng một chút kiến thức vật lý cho người này.
Tay nắm tay dạy hắn