Thích Du tùy ý lướt, đối với những bình luận ác ý hãm hại kia, cô căn bản không để vào mắt.
Chỉ là Tạ Cảnh đi bệnh viện rồi?
Cô cũng không có hạ độc, cơm cùng dưa leo đều rất sạch sẽ.
Mà Tạ Cảnh chỉ ăn một miếng!
So với móng tay còn nhỏ hơn.
Làm sao có thể vừa ăn xong là chạy đến bệnh viện luôn chứ?
Những lời nói cô hạ dược này đều không có đầu óc hết à?
Trước mặt bao nhiêu người hạ dược?
Muốn hạ cô cũng phải tìm một chỗ không người chứ!
Những người này ngu xuẩn đến vậy?
À, có lẽ vẫn sẽ có những người bình luận ngốc đến thế.
Thích Du cảm thán, thật sự là không thể đánh giá giá trị trí thông minh thấp nhất của nhân loại mà.
Thích Thần vừa lên xe, liền thấy em gái nhà mình đang chơi điện thoại.
Bên trong buồng xe tia sáng lờ mờ, ánh sáng tái nhợt của điện thoại chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Du, dọa Thích Thần tim suýt ngừng đập.
"Ở trong xe mà sao không lên tiếng, hù chết anh rồi!" Thích Thần tức giận gõ gõ đầu của cô.
Thích Du lười nhác nhìn hắn một chút, sau đó nhàn nhàn mở miệng: "Kít -- "
Thích Thần im lặng: "..."
Được thôi.
Sau khi ngồi yên, Thích Thần quét mắt nhìn bình luận trên màn hình điện thoại di động của cô, cười trên nỗi đau của người khác: "Ai ui, nổi tiếng quá nha."
"Tiểu minh tinh."
Thích Thần vừa rồi mải xem bài viết này, bằng không thì cũng chẳng về trễ tận mười phút.
Thật sốt ruột với em gái mà, có một buổi trưa không coi chừng thôi, em ấy đã gây ra chuyện lớn như vậy.
"Em cũng thật lợi hại, ngay cả người uy phong như anh đây cũng không dám trêu chọc tên biến thái Tạ Cảnh đó."
Thấy Thích Du chơi điện thoại không để ý đến hắn, Thích Thần không chịu cô đơn, tiến tới nắm bả vai em mình: "Thế nào, nói một tiếng anh trai tốt nhất thế giới, anh sẽ giúp em xử lý bài viết này."
Hắn ở trường học nhiều năm như vậy, xóa bỏ một bài đăng thôi mà, dễ như trở bàn tay.
Thích Du vừa hỏi Lâm Mặc Hàm, quả thật là Tạ Cảnh đã đi bệnh viện.
Liền nghe anh trai mình ríu rít bên tai.
Thích Du bỗng nhiên cười: "Nếu em có thể tự mình giải quyết, anh gọi em là ba ba nhé?"
Thích Thần nhìn gương mặt tinh xảo của cô, tự mình giải quyết ư, nếu có thể giải quyết được, vừa rồi cần gì phải trưng ra cái biểu cảm như ăn phải mướp đắng chứ?
Cô làm sao có thể.
"Được!"
Thích Thần hất cằm nói, đối với lời khoác lác của em mình chẳng thèm để ý tới.
Thích Du liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về phía người lái xe: "Bác Lý, bác có thể cho cháu mượn laptop dùng một chút được không?"
Bên trên ghế lái phụ quả thật có một chiếc máy tính.
Lái xe đưa cho Thích Du, cười nói: "Tiểu thư tùy tiện dùng."
Thích Du cám ơn, sau đó ngay