Thích Du nghiêng mắt nhìn thiếu niên cầm tay của cô đang nhắm mắt dưỡng thần.
Trong ảnh chụp màn hình, có một bình luận ―― Nếu như Cảnh thần tham gia thi tháng, Thích Du làm sao có thể được hạng nhất? Trò cười!
Sau đó Mạnh Hạ Thần nhắn: "Du ca, cậu có thể chịu đựng được không??? Coi như lão thiên vương tới, thành tích này của cậu vẫn đứng nhất! Ai có thể vượt qua được!"
Bọn họ là học tra, đối với học lực của các học bá đúng là rất không hiểu rõ.
Trong mắt của bọn họ, thành tích này của Thích Du so với hạng hai đã là một trời một vực!
Không, phải nói là một điểm bằng thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Du ca vượt qua hạng hai hơn năm mươi điểm!
Tức là năm mươi lần thiên quân vạn mã.
Cảnh thần mà đòi lấy được hạng nhất sao?
Thích Du ngưng lông mày nghĩ nghĩ, hoàn toàn không có chút ký ức nào về kịch bản mà có đoạn bạch nguyệt quang lấy được hạng nhất.
Đôi mắt khép hờ, gọi hệ thống: 【 Hệ thống, thành tích của Tạ Cảnh tốt hơn so với tao à? 】
Xét về phương diện học tập, Thích Du chưa từng thua ai đâu.
Hệ thống 006: 【 Kí chủ đại nhân, Tạ Cảnh đang nhìn cô đấy.
】
Thích Du đột nhiên mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt tinh xảo tuấn mỹ.
"Đang suy nghĩ gì." Tạ Cảnh cách cô rất gần, lúc nói chuyện, hơi thở lành lạnh thổi vào tai cô.
Tạ Cảnh nhìn vành tai trắng nõn không có chút biến hóa nào.
Đáy mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Tạ Cảnh ngo ngoe muốn động, ngón tay vừa nâng lên, liền bị một bàn tay nhỏ mềm mại đè xuống mặt bàn.
Thích Du hướng về phía hắn cong môi cười cười: "Đừng lộn xộn."
"Tôi sẽ động thủ đấy."
Tạ Cảnh nhìn bàn tay của mình bị cầm lấy, đuôi mắt cong lên: "Không phải thích tôi, muốn cùng một nhóm với tôi sao?"
Thích Du: "..."
Nghĩ tới hành vi lớn mật của mình ở trong phòng hiệu trưởng.
Lúc đầu còn tưởng Tạ Cảnh đã quên rồi.
Ai ngờ, vậy mà lúc này lại nhắc đến.
Thích Du nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn không có chút gợn sóng nào, liền biết, hắn cũng không phải thật sự muốn đồng ý với yêu cầu của mình.
Nhẹ nhõm thở phào, lại có chút không cao hứng.
Một tiểu tiên nữ như mình tỏ tình với hắn nhiều lần như vậy, trái tim Tạ Cảnh làm bằng đá à, chẳng có một chút động tâm gì.
Hừ, cô thông minh, xinh đẹp, ưu tú, dáng người cũng được, ánh mắt Tạ Cảnh không tốt nên mới chướng mắt cô.
Thích Du nhìn ánh mắt đó của Tạ Cảnh, trong đầu hiện ra một lời miêu tả về hắn trong sách ―― bề ngoài cao lãnh, nội tâm tăm tối.
Thích Du cảm giác lúc Tạ Cảnh vuốt vuốt tay mình, lông toàn thân như muốn dựng đứng lên.
Giống như sự nhạy cảm của động vật khi đối mặt với nguy hiểm.
Thích Du híp híp mắt lại, bỗng nhiên lớn mật suy đoán, Tạ Cảnh sẽ không phải là bị cuồng tay chứ?
Không coi trọng cô nhưng coi trọng tay của cô.
Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, vẫn luôn sờ tay mình!!!
Lúc hai người đang đối mặt với nhau, điện thoại của Thích Du bỗng nhiên lấp lóe một chút.
Bọn họ cùng nhau nhìn về phía điện thoại.
Một tin nhắn trên wechat ―― Du ca, cậu nhất định phải đè Tạ Cảnh xuống!!!
Mạnh Hạ Thần lướt diễn đàn, thấy một đống người nói Tạ Cảnh mới xứng đáng với cái danh hạng nhất thi tháng, lần này vì không thi, nên mới để cho Du ca chiếm tiện nghi, hoàn toàn không xứng đáng được gọi là Thích thần!
Toàn trường chỉ có một học thần, đó chính là Cảnh thần!
Mạnh Hạ Thần làm fan cuồng của Thích Du, tuyệt đối nhịn không được.
Nhưng mà, hắn cũng không nghĩ tới, câu nói này của mình sẽ bị người trong cuộc nhìn thấy.
Tạ Cảnh bỗng nhiên nặng nề cười một tiếng: "Thì ra, cậu là muốn đè..."
"Không phải cái mà cậu nghĩ tới đâu!" Thích Du bị dọa đến suýt chút nữa vứt điện thoại di động, "Là thành tích, đè bẹp thành tích của cậu, đừng nghĩ lung tung."
Về phần cái đè khác ――
Đè?
Đè!!
Đây là cái từ nguy hiểm gì thế!
Cô tuyệt đối không nghĩ đến cái đó đâu.
Cô rất đơn thuần.
Không có mạnh bạo như vậy.
Tạ Cảnh: "Cậu muốn vậy à?"
Thích Du bị hỏi, tạm dừng vài giây, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, đầy hào hùng đáp: "Đương nhiên muốn."
Về học tập, cô tuyệt đối không nhận thua.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là cuộc thi cô tham gia, chưa từng có lúc nào đứng thứ hai.
Tạ Cảnh không nhanh không chậm đứng dậy, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô, từ từ nói: "Được, tôi chờ cậu."
Dừng một giây: "Chờ cậu đè tôi."
―
Tập đoàn Thích thị, văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất.
Mẹ Thích sau khi cùng chồng ăn cơm trưa thì lười biếng tựa