Nam Phương - khu quay chụp phim cổ trang phía xa.
Dự án phim điện ảnh cổ trang đại IP « không biết bao giờ mới gặp lại » đang được tiến hành tại đây.
Những cánh hoa đào nhẹ rơi, một mỹ nam mặc trường bào màu đen treo người vào cáp treo, cầm trong tay trường kiếm, lướt phía trên rừng đào, đạp không mà đi.
"Cut!"
Theo tiếng nói của đạo diễn, Thích Tầm được nhân viên đỡ xuống dưới.
Đạo diễn hài lòng nhìn diễn viên trẻ tuổi anh tuấn đang đi về phía hắn, thường nghe nói lưu lượng hiện giờ đã không có tài năng gì còn hay kiêu ngạo, nhưng Thích Tầm lại không như vậy.
Hắn khiêm tốn, mặc dù là đỉnh lưu của giới giải trí, nhưng về mặt tính cách xưa nay đều rất tốt.
Cho dù...!
Hmm, phương diện diễn xuất thì không có thiên phú một chút.
Đạo diễn lạc quan nghĩ, diễn kém chút cũng được nhưng rất có lòng cầu tiến.
Thích Tầm nhìn máy quay, sau đó cảm thấy không hài lòng lắm với biểu cảm của mình.
"Đạo diễn, nét mặt của tôi hình như hơi cứng ngắc? Hay là chúng ta quay lại đi?"
Bình thường đạo diễn nghe được lời này của diễn viên đều sẽ rất vui mừng.
Nhưng mà...!
Đạo diễn Ninh vừa nghe Thích Tầm nói, nhanh chóng lắc đầu: "Không không không, không cần, thế này đã rất tốt rồi."
Từ khi Thích Tầm gia nhập, hắn đã lãng phí không biết bao nhiêu cuộn phim rồi.
Đây là đốt tiền đó!
Đạo diễn Ninh mới đầu không thân quen lắm với Thích Tầm, thấy diễn viên trẻ tuổi ham học như thế thì lãng phí chút cuộn phim cũng không sao, về sau...!
Ông vừa nghe lời này của Thích Tầm, hận không thể ôm hết đồ mà chạy.
Thích Tầm tùy ý nhún vai, liền thấy trợ lý của hắn vội vàng cầm điện thoại đi tới.
Cất bước tiến lên.
Đạo diễn Ninh nhìn bóng lưng rời đi của Thích Tầm, thở dài một tiếng.
Mấy cuộn phim đã được cứu.
Sau đó lắc đầu, cùng phó đạo diễn bên cạnh trò chuyện: "Hắn vì sao không di truyền được diễn xuất của Bạch Lăng nhỉ."
Bằng không thì đã sớm cầm vài giải thưởng rồi.
Phó đạo diễn rất lạc quan: "Di truyền giá trị nhan sắc cũng rất tốt, tối thiểu nhất vẫn có thể làm bình hoa, ông nhìn hắn lần này diễn có tiến bộ hơn nhiều rồi còn gì."
Một nhân vật nam chính lãnh huyết vô tình, mặt lạnh như tuyết.
Nếu diễn tốt thật sự thì có khả năng lấy được giải thưởng đấy.
Trợ lý của Thích Tầm đưa điện thoại di động qua: "Tầm ca, Bạch nữ thần đăng Weibo."
Thích Tầm cầm điện thoại, nhìn ảnh chụp trên Weibo, đôi mắt đào hoa giống hệt Thích Du có chút nheo lại.
Ngón tay gõ gõ màn hình, "Thằng nhóc này là ai?"
Ngữ điệu có chút không cao hứng.
Mẹ thật sự là không đáng tin cậy chút nào, còn giật dây giúp Thích Du yêu sớm?
Thích Du mới bao nhiêu tuổi chứ, còn đang vị thành niên đấy, sao có thể yêu sớm được.
Mình mới rời khỏi nhà một thời gian thôi mà mẹ đã gây ra chuyện lớn như vậy.
Tiểu trợ lý nhìn ảnh chụp của thiếu nữ, tặc lưỡi nói: "Anh đẹp trai như vậy, em gái chắc chắn cũng không kém, thật sự không có hứng thú vào giới giải trí à?"
"Công ty của chúng ta gần đây đầu tư số tiền khổng lồ vào một chương trình tuyển tú, để em gái anh tới tham gia thử xem."
"Anh nhìn một chút, fan của Bạch nữ thần đang mãnh liệt yêu cầu cô bé đó xuất đạo đấy."
"Ha ha ha, còn có người gọi Bạch nữ thần là mẹ, muốn cùng em gái anh yêu sớm kìa."
Thích Tầm đương nhiên cũng nhìn thấy những bình luận đó.
Cười lạnh một tiếng.
Sau đó nhắn lại bên dưới Weibo.
Thích Tầm V: Em gái tôi xấu lắm nên không xứng với các cậu đâu.
30 triệu fan hâm mộ của Thích Tầm trực tiếp bùng nổ.
―― Đã lâu không thấy mẹ con hai người này tương tác với nhau!!!
―― Khoan đã, em gái? Tầm Tầm có em gái.
―― Ha ha ha chết cười, đây là anh trai cuồng em gái à.
―― Ai dám cùng em gái bà đây yêu sớm, chị dâu đấm chết hắn
―― Anh trai này bảo vệ em gái ghê thế.
―― Chỉ có tui cảm thấy buồn cười sao, vì không muốn em mình yêu sớm mà Tầm Tầm lại nói dối kìa.
Ha ha ha...!
―― Em gái Tầm Tầm nhìn thế nào nhỉ, tò mò ghê.
―― Cậu mới xấu ấy, em gái xinh đẹp như thế mà nói vậy.
――...!
Thích Tầm bình luận xong liền nhắn tin cho Thích Thần.
"Quản em gái cho kĩ vào, không cho nó yêu sớm."
"Tiền tiêu vặt "
"Chuyển khoản 100000 tệ"
Thích Thần nhắn ngay: 【 Cám ơn lão bản.jpg 】
Khi đối mặt kim chủ ca ca, phải tỏ vẻ chân chó.
Thích Tầm lại nhắn cho em gái nhà mình: "Hai ngày anh về nhà thăm em, muốn mua gì không?"
"Tiền tiêu vặt, nếu thiếu thì bảo anh cho thêm"
"Chuyển khoản 200000 tệ"
Trợ lý trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình phân biệt rõ ràng.
Nhịn không được hừ một tiếng: "Đây là em trai nhặt ngoài đường rồi..."
Thích Tầm bình tĩnh đưa điện thoại di động cho trợ lý: "Em gái nhắn lại thì nói với anh."
"Lúc này chắc nó đang học."
*
Tiết cuối cùng của buổi chiều là của giáo viên chủ nhiệm.
Trước khi tan học, lão Tôn tuyên bố Thích Du sẽ tham gia đội tuyển Olympic vật lý và toán học.
Sau đó khen ngợi một lúc, Thích Du giúp lớp và thầy hãnh diện thế nào.
Làm thầy nhiều năm như vậy, lão Tôn chưa từng cảm thấy vinh quang như lúc này.
Đều nhờ một học sinh tốt ban tặng.
Nếu Thích Du lấy được giải thưởng...!
Lão Tôn cảm thấy con đường thăng chức tăng lương của mình không còn xa nữa.
Nhà nhỏ cũng có thể đổi được rồi.
Ánh mắt lão Tôn nhìn Thích Du không khác gì nhìn vàng.
Dù sao cũng đã tan học, Thích Du quang minh chính đại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.
Lúc này.
Từ Mạn Oanh bỗng nhiên nhấc tay: "Thưa thầy, Thích Du đã đi học được một tuần, có thể bắt đầu trực nhật được chưa ạ."
"Mặc dù cậu ấy chắc là không muốn, nhưng...!Tất cả mọi người đều làm, mà Thích Du lại không thì không được hợp lí ạ."
Thích Du tiện tay đem hai tập đề thầy Châu đưa cho nhét vào cặp.
Mặc dù nói chuyện