Thích Du từ trước đến nay đối với đồ vật xinh đẹp đều không có sức chống cự.
Mặc dù cô là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, nhưng vẫn rất thích chưng diện.
Cho nên lúc cô xuyên qua thân thể này, chuyện đầu tiên bắt tay vào làm chính là tân trang lại nhan sắc.
Thân thể này đại khái là do khi còn bé chịu khổ khá nhiều, 17 tuổi rồi còn chưa chào đón dì cả.
Nhưng gần đây Thích Du cảm giác mình đang dần thay đổi nhiều, đoán chừng ngày đó không xa nữa.
Thích Du ngoan ngoãn trả lời: "Thích ạ, cảm ơn anh."
Thích Tầm nhìn bộ dáng nhu thuận đáng yêu của em gái, nhịn không được, lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm hình.
"Em gái đúng là nhan sắc cũng đẹp giống hệt anh!"
Thích Tầm túm lấy bả vai Thích Du: "Tới đây, chúng ta cùng chụp vài tấm nào."
Thích Du khóe môi vô thức nhếch lên, hướng về phía máy ảnh mỉm cười: "..."
Đây là cái gen cường đại gì thế.
Anh hai và mẹ có niềm yêu thích giống nhau như đúc, khó trách có thể kế thừa bản lĩnh của mẹ, tiến vào giới giải trí đóng phim.
Tính cách Thích Tầm không nghịch ngợm giống như Thích Thần, nhưng lúc đối diện với em gái, thần kinh căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Mười phần ngay thẳng nói: "Trước kia anh sợ em không được đẹp trai như anh nên không dám chụp ảnh cùng, tránh làm em cảm thấy tổn thương."
"Cho dù khi đó anh rất muốn có một tấm ảnh với em."
Thích Du: "..."
Cho nên em nên cám ơn anh đã tri kỷ mà suy nghĩ giùm em sao?
Nhìn hai gương mặt tương tự nhau trong điện thoại.
Thích Du bỗng nhiên kịp phản ứng.
Cô và Thích Tầm hình như thật sự khá giống nhau.
Nhất là đôi mắt kia.
Thích Du chớp chớp mắt, cũng may mình hoàn toàn không có bị danh xưng "nhan sắc tuyệt mỹ trong giới giải trí" của Thích Tầm trấn áp.
Đợi đến khi hai anh em chụp xong mấy bức ảnh.
Thích Tầm một bên nhìn em gái ăn bữa tiệc "sáng + cơm trưa", một bên hỏi: "Vì sao ngày hôm nay em không đi học, do cảm thấy không thoải mái chỗ nào à?"
Thích Du nhìn điện thoại, sau đó quay sang cười với anh trai: "Tối hôm qua em làm bài suốt đêm nên hôm nay dậy trễ."
Suốt đêm học tập?
Thích Tầm nghĩ đến bài mà mẹ mình đăng mấy hôm trước.
Là liên quan tới việc Thích Du thi được hạng nhất.
Thích Tầm nhẹ nhàng nói: "Em cũng không cần cố gắng như vậy đâu, coi như học không giỏi cũng không sao, chúng ta có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm."
Dựa vào mặt kiếm cơm?
Thích Du nghiêm túc suy nghĩ khả năng này, sau đó lắc đầu: "Em cảm thấy em vẫn nên dựa vào thực lực thì hơn."
"Em còn muốn nghiên cứu thêm một sôs kiến thức liên quan tới vũ trụ chung cực huyền bí."
Thích Tầm: "..."
Cái mà em mình muốn nghiên cứu không khỏi quá sâu sắc.
Trong đầu hắn chỉ muốn nghiên cứu một chút xem lần sau quay phim thì góc độ nào sẽ trông đẹp trai hơn một chút.
...!
Sau đó, Thích Du đồng ý cuối tuần này sẽ đi tham gia concert của Thích Tầm.
Lần này hắn có thể xin nghỉ dài hạn một tuần để về nhà từ đoàn làm phim là bởi vì buổi concert hàng năm một lần sắp tổ chức ở Lăng thành.
Không sai, Thích Tầm xuất đạo từ giới âm nhạc, bởi vì...!
Hắn muốn xuất đạo từ việc đóng phim, nhưng đáng tiếc là các đạo diễn đứng đắn không dám mời hắn, vì là người mới nên diễn xuất quá cay mắt.
Làm bình hoa di động cũng không xứng.
Trọng điểm là Thích Tầm còn chẳng thèm làm bình hoa, hắn muốn diễn một nhân vật có thể khắc sâu vào tâm trí người xem.
Thích Tầm rất thích diễn xuất, thế là lựa chọn xuất đạo từ âm nhạc rồi nhảy giới diễn viên.
Công ty cũng bó tay nên đành để hắn đi quay phim nhưng yêu cầu duy nhất chính là hàng năm phải mở một buổi concert.
Mặc dù không có diễn xuất, nhưng về mặt ca hát thì Thích Tầm rất có tài năng và thiên phú, có lẽ là do từ hồi tiểu học hắn đã học qua rất nhiều nhạc cụ: dương cầm, đàn violon, ghita,...!
Vậy nên trên con đường làm ca sĩ thì Thích Tầm rất thành công.
Từ năm năm trước xuất đạo, tính đến nay đã cầm khá nhiều giải thưởng lớn.
Thích Tầm biết là em gái sẽ đi, lập tức đứng lên: "Còn một bài hát anh viết để tặng cho em, lần này anh phải biểu diễn trong buổi concert."
"Không được, dường như bài hát kia phải sửa lại một chút, anh cứ thấy nó chưa xứng với em."
Nói xong, không chờ Thích Du phản ứng đã cất bước chạy lên thư phòng.
Tay Thích Du cầm đũa chợt dừng một giây.
Sau đó điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục