Ban quốc tế.
Thích Du vuốt vuốt cái bút cầm trong tay, đề thi Olympic trước mặt vẫn không có chữ nào.
Giống như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn lên chỗ ngồi của Thôi Diệc Trạch.
Thôi Diệc Trạch khá nhạy cảm.
Lập tức biết được có người nhìn mình, vô thức quay người.
Thích Du mỉm cười, biểu cảm tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Tiểu Lục: 【 Kí chủ đại nhân ngầu quá, mau khiêu khích hắn! 】Thích Du mặc kệ Thôi Diệc Trạch có phải là đã sinh ra cảnh giác gì không.
Cô càng hi vọng Thôi Diệc Trạch như vậy, tốt nhất là thu tay lại.
Nếu không thì...
Nghĩ đến việc Thôi Diệc Trạch đang định làm, Thích Du mặt mày khẽ nhúc nhích, cảm thấy khá là đáng tiếc.
Vẫn còn là vị thành niên, đến lúc đó cho dù làm cái gì, chỉ cần bản thân cô không hề bị thương thì báo ứng trên người Thôi Diệc Trạch sẽ không nhẹ không nặng.
Tiểu Lục thấy kí chủ đại nhân không để ý đến mình, cảm thấy mình bị cho ra rìa.
Tiếp tục tạo cảm giác tồn tại: 【 Kí chủ đại nhân ơi, dù sao chúng ta cũng là nữ phụ ác độc đó, phải đầy cay nghiệt mà đứng lên!!! 】
【 Trước khi hắn ta hàng động, hay là chúng ta chơi chết hắn đi? 】
Bàn tay đang vuốt bút của Thích Du đột nhiên nắm chặt một chút, có chút im lặng: 【 Mày muốn chơi chết ai? 】
【 Đây là xã hội pháp trị, không phải thời viễn cổ, kí chủ trước của mày đến từ thời tiền sử à nên mới không dạy cho mày biết cái gì là lễ nghĩa đối nhân xử thế, chúng ta là những đoá hoa của tổ quốc, phải hài hòa hữu ái mà lớn lên.
】
Tiểu Lục theo bản năng muốn lục soát dữ liệu nhưng nghĩ đến mình chỉ còn thừa một chút bộ nhớ, lập tức khống chế bản thân.
Kiên quyết coi như cái gì cũng không có phát sinh.
Thời điểm then chốt, tuyệt đối không thể chết máy.
Thích Du thấy hệ thống cuối cùng cũng ngậm miệng, não lập tức yên tĩnh trở lại.
Nghĩ đến chuyến du lịch mùa thu, Thích Du nhìn về phía Diệp Lạc Ti: "Dù lịch mùa thu của trường thường đi chỗ nào?"
Diệp Lạc Ti không nghĩ tới lá gan của Thích Du lớn như vậy, thầy Châu đang trên lớp mà dám thất thần, còn nghĩ du lịch mùa thu đi chỗ nào!
Đây là thái độ học tập nên có của học sinh giỏi à.
Hắn thận trọng nhìn bục giảng, thấy thầy Châu đang viết bài mới yên tâm nói chuyện: "Không nhất định, nhưng mà khả năng lớn nhất là có thể đi ăn cơm dã ngoại hoặc là leo núi."
"Năm ngoái đi hồ Tùng ăn cơm dã ngoại, năm nay hẳn là leo núi tại Úy Hạc Sơn."
Úy Hạc Sơn?
Thích Du nhíu lông mày, suy nghĩ về nội dung cốt truyện.
Lúc trước nguyên chủ bị hủy dung tại Úy Hạc Sơn.
Diệp Lạc Ti thấy Thích Du bỗng nhiên căng cứng mặt mày, theo bản năng hỏi: "Tiểu Dự Du, cậu không sao chứ?"
"Không muốn đi hả?"
"Có thể nói với thầy giáo một chút."
"Bằng không thì..."
"Diệp Lạc Ti, em đang làm cái gì?"
"Ai bảo em ảnh hưởng đến việc học của Thích Du!"
Bỗng nhiên trên bục giảng truyền đến tiếng sư tử rống của thầy Châu, dọa Diệp Lạc Ti thân thể giật bắn một cái, mặt mũi tràn đầy mê mang.
Ảnh hưởng Thích Du?
Từ góc độ nhìn của thầy Châu, chính là Diệp Lạc Ti một mực tìm Thích Du nói chuyện, Thích Du gương mặt lạnh lùng không để ý hắn.
Thầy Châu không thích nhất là có người ngay lúc hắn đang giảng bài mà nói chuyện, không lưu tình chút nào: "Đi ra ngoài phòng học mà đứng nghe giảng."
Không đợi Diệp Lạc Ti đứng lên, đã thấy Thích Du cầm điện thoại dẫn đầu đứng lên đi ra ngoài.
Thầy Châu: "???"
"Thích Du, thầy không bảo em ra ngoài."
Thích Du đi tới cửa, thật lòng nhìn về phía thầy giáo: "Là em tìm cậu ấy nói chuyện, em mới là người phải ra ngoài đứng."
Thầy Châu tận tình khuyên bảo: "Thích Du, thầy biết em tốt bụng, nhưng mắt thầy còn chưa mù, không cần em gánh tội thay cho Diệp Lạc Ti, quay trở về lớp mau."
Thích Du: "Thầy à, là lỗi của em, không phải Diệp Lạc Ti, để cậu ấy học bài đi ạ."
Nói xong, Thích Du đi ra ngoài.
Thầy Châu nhìn bóng lưng của cô, mặt mũi tràn đầy cảm thán.
"Nhìn gì vậy, nhìn Thích Du một cái đi kìa, đây mới là học sinh tốt!"
"Quên mình vì người, đoàn kết hữu ái."
"Các em ai có thể có phong độ của một đại tướng thế này chứ, khó trách người ta có thể thi được hạng nhất, các em thì ở tận đâu."
"Học thôi!"
Diệp Lạc Ti kịp phản ứng, cũng đi theo ra ngoài: "Thưa thầy, em cũng đi đứng nghe giảng bài, em cũng nói chuyện."
Mạnh Hạ Thần và Lâm Bắc Tông liền đi theo: "Thưa thầy, em cũng nói, em ra ngoài nhận phạt!"
Thầy Châu: "..."
Học sinh ban quốc tế tự giác vậy sao?
Da mặt cũng rất dày, không sợ bị học sinh các lớp khác nhìn thấy rồi thành trò cười.
―
Ngoài cửa.
Thích Du uể oải tựa trên vách tường, ngón tay mềm mại vuốt vuốt điện thoại màu xanh hơi mỏng, hoàn toàn không sợ đây là trường học, sẽ bị thu điện thoại.
Bởi vì đang lên lớp nên toàn bộ hành lang đều yên lặng không một bóng người.
Sau khi bọn Lâm Bắc Tông đi ra, nhìn thấy Thích Du đang nhất tâm lưỡng dụng, một bên giảng đề cho Diệp Lạc Ti, một bên lấy điện thoại di động ra mở Vương Giả Vinh Diệu.
Nhất tâm lưỡng dụng, phi thường ngầu.
Mạnh Hạ Thần giơ ngón tay cái lên: "Thích thần không hổ là thần tiên, thế này mà vẫn chơi được!"
Thích Du nhìn bọn họ, cũng không nóng nảy đổi động tác, cằm giương nhẹ: "Chơi không?"
Mạnh Hạ Thần lập tức: "Chơi, chơi!"
Kết quả là...
Bốn người, trừ Diệp Lạc Ti không mang điện thoại Diệp Lạc Ti nên đang ngoan ngoãn làm bài, ba người khác chính đại quang minh đưa lưng về phía cửa phòng học bắt đầu chơi đùa.
Diệp Lạc Ti bị bọn họ giáo cho trọng trách canh chừng.
Lớp bên cạnh có học sinh đi WC nhìn thấy màn này.
Lập tức mở to hai mắt.
Một giây sau, từ trong túi quần lấy điện thoại cầm tay ra chụp lại.
Hoàn toàn không để ý còn đang lên lớp ngày lập tức gửi lên group chat.
"Đặc biệt! Tin tức lớn! Trong lúc Thích thần lên lớp, vụng trộm cùng ba nam sinh ở bên ngoài hẹn hò!"
"Ảnh chụp / ảnh chụp / ảnh chụp / ảnh chụp "
"A a a, Cảnh Thần lần này thật sự bị xanh biếc rồi "
"Nước Tây Hồ = nước mắt Cảnh thần "
Chức năng quay chụp của điện thoại có hệ phân giải siêu tốt, thấy được rõ ràng mặt của Thích Du và bọn Lâm Bắc Tông.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy Thích Du cụp mắt xuống, khuôn mặt nhỏ