Bên này, Thích Du vừa đi tới đầu hành lang, chuẩn bị xuống lầu đi nhà ăn.
Không nghĩ tới.
Mới đến chỗ khúc quanh, liền bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy.
"Đi theo tôi."
Tiếng nói mát lạnh như suối nước trong núi sâu, làm cho động tác muốn ném người qua vai của Thích Du đột nhiên dừng lại.
Bị Tạ Cảnh nắm cổ tay chạy lên lầu, nhìn đường cong bóng lưng tuy gầy nhưng mạnh mẽ của hắn.
Trong lòng hừ nhẹ một tiếng.
Tạ Cảnh thật sự là được ông trời thiên vị, từ mặt đến người, đều hoàn mỹ không một tì vết.
Hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Trước đó bị Tạ Cảnh hố một vố, Thích Du còn nghĩ, lần sau gặp được, nhất định phải đem hắn đánh một trận.
Hiện tại khi đã gặp được rồi, Thích Du phát hiện mình thật đúng là không xuống tay được với gương mặt này.
Ba phút sau, phòng học âm nhạc.
Trống rỗng, mơ hồ có mùi hương nhè nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Thích Dự tới nơi này, mặc dù trong sách từng tận lực miêu tả qua địa điểm bí mật thuộc về Tạ Cảnh này, nhưng hiện thực cùng miêu tả vẫn là khác biệt rất lớn.
Trong phòng học sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Rất phù hợp phong cách hàng ngày và bệnh thích sạch sẽ của Tạ Cảnh.
Thích Du đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên đã ngồi trên ghế: "Tạ Cảnh, tôi đi vào mà không cần trừ độc hả?"
Sau một giây.
Thiếu niên đem túi khăn tay trừ độc để trên nắp dương cầm ném qua: "Lau sạch sẽ rồi vào."
Thích Du: "..."
Đúng là cái miệng hại thân mà.
Biết vậy mình đã trực tiếp đi vào, chẳng lẽ cậu ta còn có thể ném mình ra bên ngoài.
Đợi đến sau khi Thích Du đi vào, vừa định trêu chọc Tạ Cảnh vài câu
Ai ngờ.
Tạ Cảnh trực tiếp đưa cho cô một cái máy tính bảng, đơn giản nói: "Nhìn."
Nhìn cái gì?
Thích Du theo bản năng nhìn về video đang trên màn hình.
Hình như đây là cảnh sân bóng của trường học vào ban đêm, sau đó liền nhìn thấy hai thân ảnh đang ôm nhau lăn qua lăn lại trên cỏ.
Thích Du: Má nó???
Toàn bộ phòng học âm nhạc chỉ có duy nhất một cái ghế.
Cho nên, Thích Du đành đứng cạnh dương cầm, phát hiện trong màn hình khi động tác của hai người càng kịch liệt thì hình ảnh càng được làm mờ.
Thích Du nhìn Tạ Cảnh, bông hoa cao lãnh chơi cuồng dã như vậy sao.
Giữa trưa hẹn cô nhìn cái này!
Từ góc độ của Thích Du, có thể nhìn thấy lông mi thon dài, sóng mũi cao, cùng...!cánh môi mỏng nhìn có vẻ khá ngon miệng.
Cô theo bản năng mấp máy môi.
Nghĩ ――
Tiểu Lục nhắc nhở: 【 Kí chủ đại nhân, không thể hôn, nghìn vạn lần phải khắc chế sói tính của mình! 】
【 Nguy hiểm nhắc nhở, nguy hiểm nhắc nhở, hôn sẽ chết! 】
Thích Du: "..."
Làm cách nào để có thể che cái miệng chó của hệ thống này lại được nhỉ.
Thời điểm then chốt thì không thấy, thời điểm này lại xuất hiện ảnh hưởng cô.
Ngay lúc Thích Du suy nghĩ lung tung, hầu kết của thiếu niên có chút nhấp nhô, mây trôi nước chảy nói: "Tiếp tục xem."
Thích Du nhìn hai người đang ôm nhau say đắm.
Đây là đồng phục play à.
Biết chơi đấy chứ.
Không nghĩ tới Tạ Cảnh thích kiểu mạnh bạo này, lại còn rình xem trộm nữa ~~~
Thích Du ý vị thâm trường nhìn hắn, tiếng nói ngọt ngào kéo dài, trong mắt tràn đầy trêu tức, cúi thấp người xuống, nói bên tai Tạ Cảnh: "Thì ra Cảnh thần thích thế này ~ á???"
Thích Du lời còn chưa dứt, cả người liền bị người khác ôm ngang.
Trực tiếp ngồi xuống trên đùi thiếu niên.
Rõ Thích Du bị cánh tay gầy rắn chắc vòng qua, giọng nói trầm thấp lành lạnh của Tạ Cảnh vang lên bên tai: "Thành thật một chút."
Thích Du: "???"
Đến cùng là ai không thành thật!!!
Cô đã lớn như vậy rồi, chưa từng ngồi trên đùi ai bao giờ.
Khuôn mặt nhỏ vốn đang rất bình tĩnh, trong nháy mắt tan vỡ.
Trái tim nhỏ không khống chế được mà nhảy không ngừng.
Giống như một giây sau liền nhảy ra ngoài.
Thích Du gian nan quay đầu, muốn xem biểu cảm của Tạ Cảnh, cô hoài nghi cậu ta đang cố ý.
Nhưng mà Tạ Cảnh vuốt phần gáy tinh tế của cô, "Đừng nghịch, ngoan ngoãn nhìn."
Thích Du hất tay của hắn ra, một bên phản bác: "Đến cùng là ai đang nghịch!!!"
"Tạ Cảnh, cậu đây là đang khinh nhờn tiểu tiên nữ nhà lành!"
Trong suy nghĩ của Thích Du, chỉ cô có thể khinh nhờn Tạ Cảnh, Tạ Cảnh không thể đụng vào cô.
Cô không quen cảm giác bị khống chế này.
Thật khó chịu.
Tạ Cảnh bỗng nhiên nặng nề cười, tiếng nói khàn khàn: "Đây là khinh nhờn, vậy cái này là gì?"
Lúc nói chuyện, bàn tay đang đặt ở eo Thích Du chậm rãi xê dịch, phảng phất như muốn thăm dò vào bên trong.
Đầu ngón tay nháy mắt chạm đến làn da.
Dọa Thích Du nhanh chóng bắt lấy tay Tạ Cảnh: "Ngừng!"
"Tôi nhìn, tôi nhìn."
Thích Du nắm lấy tay Tạ Cảnh, vốn là định tìm cơ hội phản kích.
Không nghĩ tới, xương cổ tay của hắn nhỏ như vậy, mà khí lực so với nàng còn lớn hơn.
Không hoàn toàn giữ chặt được hắn.
May mắn là cậu ta dừng lại.
Tạ Cảnh Ôn lạnh hô hấp vẩy vào Thích Du mẫn cảm giác bên tai nhỏ: "Sớm ngoan như vậy ngoan tốt bao nhiêu."
...
Thích Du cảm thấy mình đã không giãy dụa được thì chẳng bằng hưởng thụ mỹ thiếu niên ôm ấp, trực tiếp coi hắn là đệm dựa, tiếp tục xem tấm ảnh...
Mùa hè nên quần áo rất mỏng, cô không có chút nào phát giác, nhưng Tạ Cảnh thậm chí có thể cảm giác được thân thể trong ngực thật mềm mại, cùng với không khí càng ngày càng nồng đậm hương chanh ngọt, hoàn toàn bao phủ mùi hương nhàn nhạt của căn phòng.
Đôi mắt nhìn cô gái trong ngực của Tạ Cảnh càng thâm trầm.
Bàn tay đặt trên thành ghế, ngón tay có chút co lại.
Đôi mắt nhẹ khép, hô hấp dừng lại một giây, hắn không vội.
Thích Du càng xem cái này càng cảm thấy không đúng, vì sao cô cảm thấy thật giống như trích xuất video từ camera???
Thế nhưng chỗ sân bóng này của trường học