Trong đầu cô đang điên cuồng gọi hệ thống, đột nhiên bàn tay bị nắm lấy, kinh ngạc nhìn qua.
Móng tay thiếu niên sạch sẽ, đầu ngón tay hơi lạnh, chầm chậm chạm vào lòng bàn tay mềm nhẵn của thiếu nữ, giống như dính chặt thành một khối.
Thích Du từ chỗ bàn tay hai người chạm nhau, nhìn lên gương mặt của Tạ Cảnh, mi dài run rẩy: "Cậu đang làm gì?"
Tay của cô cứ như vậy mà sờ?
Lần trước đã thấy hắn thích cầm tay của cô mà nghịch.
Ai ngờ ――
Sau vài giây, đã thấy Tạ Cảnh cầm đầu ngón tay của cô, lấy một xấp ảnh chụp Thích Du cùng những nam sinh khác mà cô từng tiếp xúc qua, từng tấm từng tấm một đưa cho cô nhìn, từng tấm từng tấm một muốn cô giải thích chuyện gì xảy ra.
.
truyện đam mỹ
Thích Du: "..."
Thật sự là không nghĩ tới.
Lúc đầu còn cho là hắn đang trêu chọc mình.
Thì ra là tìm cơ hội thẩm vấn, quả thật tự đem bản thân trở thành bạn trai chính quy.
Thích Du không xác định được mình đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa, và Tạ Cảnh đến cùng là phải hay không phải thật sự bị cô làm cho rung động.
Tạ Cảnh thấy cô không chú ý, ngón tay cong lên, gõ gõ trán của cô: "Nghiêm túc nào."
Thích Du môi mím lại, rất vô tội.
Giải thích cái cọng lông ấy, có một số người cô còn chẳng nhớ nổi mình từng cách họ gần như thế.
Tạ Cảnh nhìn cô lộ ra một nụ cười nguy hiểm: "Không muốn nói?"
Mẹ ơi, thiếu niên xinh đẹp mỉm cười như vậy, quả thật là một bức tranh tuyệt mĩ.
Thích Du ổn định lại nhịp tim hỗn loạn, ra vẻ tự tin nghĩ kế: "Tôi không biết, tôi không biết họ.
Ai chủ trương, ai đưa bằng chứng, cậu đem Từ Mạn Oanh cùng Thôi Diệc Trạch gọi đến, để hai người đó giải thích."
Nói tóm lại một câu, cô vô tội.
Tạ Cảnh nghe cô nói vậy, gật gật đầu: "Cậu nói không sai, cái này tạm thời bỏ qua."
Thích Du lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Còn chưa kịp thả lỏng xong, cằm của cô bỗng nhiên bị ngón tay lành lạnh nắm lấy.
Thiếu niên trong nháy mắt tới gần.
Thích Du đột nhiên mở to hai mắt, nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, vừa rồi còn đang đắc ý, nháy mắt đã lung lay sụp đổ: "Cậu cậu cậu cách gần như thế làm cái gì?"
"Tâm sự liên quan tới...!Chúng ta là quan hệ thế nào."
Thích Du nhìn môi mỏng của Tạ Cảnh dần dần tới gần.
Cmn, cậu ta muốn hôn mình!!!
Không đúng, không đúng, có chút nguy hiểm.
Khát vọng cầu sinh của Thích Du tăng cao, khôi phục lý trí, phát hiện đôi mắt đen nhánh của thiếu niên lóe lên tia cảnh cáo.
Cô bỗng nhiên vươn tay, bịt miệng thiếu niên: "Tôi cảm thấy chúng ta còn nhỏ, việc yêu sớm không thể bại lộ, cậu cảm thấy thế nào?"
Mặt ngoài tràn ngập tình cảm lại sợ thừa nhận.
Nội tâm: A a a a a, thành công, nhiệm vụ phải hoàn thành.
Tạ Cảnh hài lòng nhìn cô.
Một giây sau.
Lại thấy Thích Du bỗng nhiên bỏ tay xuống, sau đó không hiểu phong tình nói: "Xong rồi, ngày hôm nay tôi còn chưa rửa tay lần nào!"
Nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ như họa dần phai nhạt: "..."
Thích Du nhân cơ hội đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, mắt đầy ý cười: "Thật sự là rất xin lỗi nha."
Nếu như ý cười không rõ ràng như vậy, có lẽ lời xin lỗi này sẽ chân thành hơn một chút.
Tạ Cảnh sắc mặt hơi tái nhợt, nhắm mắt, xem như tha thứ cho cô.
Lúc đầu Thích Du còn muốn chạy trốn nhưng nhìn thấy bộ dạng suy yếu của thiếu niên, tâm tình liền bình phục, do dự hỏi: "Cậu có đói bụng không, tôi mang cơm trưa tới cho cậu nhé?"
Cho đến hiện tại cô cũng không biết, Tạ Cảnh không thể ăn đồ ăn bên ngoài, đúng là một người bạn gái tri kỉ.
Không đợi Tạ Cảnh mở miệng.
Quản gia đã mang theo một hộp đồ ăn được phủ lớp vải chống bụi đi tới, vừa lúc nghe được Thích Du nói câu này, vội vàng mở miệng: "Không cần, không cần, thiếu gia của chúng tôi không ăn đồ ăn bên ngoài."
Hắn biết Thích Du, lần trước thiếu gia nhập viện là do ăn đồ Thích Du đưa.
Thấy Thích Du còn muốn "độc chết" thiếu gia nhà hắn, dọa quản gia sắc mặt so với Tạ Cảnh còn trắng bệch hơn, nhanh chóng chen tới.
Sau khi ánh mắt của thiếu gia nhà mình nhàn nhạt nhìn qua, quản gia nuốt lời sắp nói xuống, hiểu được thiếu nữ này chắc là bạn gái của thiếu gia.
Ép buộc mình lộ ra một nụ cười hòa ái dễ gần: "Tiểu cô nương muốn cùng ăn cơm trưa với thiếu gia sao?"
Thích Du vì khắc chế trái tim nhỏ đầy hỗn loạn của mình, gương mặt xinh đẹp đầy bình tĩnh: "Cảm ơn."
"Cháu thật ra cũng có bệnh thích sạch sẽ."
Nhìn bóng lưng rời đi của Thích Du, quản gia gãi gãi đầu, "Cô bé ấy hơi khó gần nha."
Tính tình thiếu gia cũng chẳng kém, hai người bọn họ ở bên nhau kiểu gì thế nhỉ.
Chẳng lẽ thiếu gia nhìn mặt?
Nghĩ đến khuôn mặt của Thích Du, quản gia cảm thấy mình phát hiện ra một bí mật lớn.
Thì ra thiếu gia là nhan khống!
Tạ Cảnh tỉnh táo quét mắt nhìn hắn một cái, môi mỏng hé mở: "Về sau, ít nói chuyện."
Quản gia: "..." Ủy khuất quá.
Thiếu gia có bạn gái, trong lòng càng chẳng có vị trí cho người quản gia này.
Tạ Cảnh vân đạm phong khinh thu tầm mắt lại.
Lơ đãng nhìn về phía máy tính bảng.
Ánh mắt từ trước đến nay luôn bình tĩnh đột nhiên nhấc lên gợn sóng.
Lại có người ngay dưới mí mắt hắn mà tiêu hủy video.
*****
Thích Du một đường chạy tới nhà ăn.
Thích Thần đã sớm lấy