Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Si Tình, Tôi Chỉ Muốn Lo Cho Sự Nghiệp

Chương 13


trước sau


 
Chương 13: Em chưa kết bạn Wechat với thầy Bùi đúng không?
 
Thấy Lâm Uẩn Ngọc diễn sâu như vậy, Triệu Mậu ngồi bên cạnh bật cười thành tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Uẩn.” Cậu ấy nói thẳng: “Hơi lố rồi.”
 
Lâm Uẩn Ngọc cau mày: "Hơi lố hả?"
 
Triệu Mậu gật đầu: "Nếu anh không tin thì hỏi Tang Ninh thử đi."
 
Tang Ninh nghe đến tên mình liền ngẩng đầu, nhìn hai người trầm tư một lát rồi nói: "Tôi thấy cũng  tạm được."
 
Diễn xuất của Lâm Uẩn Ngọc vẫn nằm trong phạm vi mà cô chấp nhận được.
 
Nghe vậy, Lâm Uẩn Ngọc lập tức nở nụ cười đắc ý: "Ninh Ninh nói được kìa, Triệu Mậu, cậu không phải là dân chuyên nghiệp, đừng có nói bừa."
 
Triệu Mậu: "..."
 
Cậu ấy cạn lời luôn rồi, nhưng mà vẫn muốn biện hộ cho mình vài câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu ấy đúng là không phải là dân chuyên nghiệp, nhưng Tang Ninh cũng vậy, nhưng những lời này cậu ấy nào dám nói ra.
 
Thế giới của ba người họ, cậu ấy không tham gia vào được, cũng không định tham gia vào.
 
Triệu Mậu đi tới chỗ Lâm Uẩn Ngọc và trợ lý của Tang Ninh, ngồi xuống bên cạnh họ hóng chuyện.
 
Tính tính của Bùi Tây Lâm vốn lạnh lùng, trong đoàn phim Lâm Uẩn Ngọc là người thích trêu chọc anh nhất và cũng là người duy nhất dám trêu anh.
 
Anh ta cảm thấy vẻ mặt với cảm xúc phong phú của Bùi Tây Lâm cũng rất thú vị.
 
Lâm Uẩn Ngọc không quan tâm đến người đang đứng nhìn bên cạnh, anh ta hất cằm nhìn Bùi Tây Lâm: "Đúng không?"
 
Bùi Tây Lâm mỉm cười: "Anh thấy đúng thì đúng thôi."
 
Cảnh quay của ba người chính thức bắt đầu.
 
Tang Ninh không biết tại sao việc diễn xuất lại trở nên phức tạp thế này. Cô vốn đã không xử lý được cảnh quay với Bùi Tây Lâm rồi, giờ lại có thêm sự xuất hiện của Lâm Uẩn Ngọc càng làm cô cảm thấy khó khăn hơn.
 
Hai người họ chỉ tập trung vào việc diễn của mình, hoàn toàn không quan tâm gì đến nỗi khó xử của cái nhân bánh mỏng manh yếu ớt bị kẹp giữa hai người là cô.
 
Quay lại hai lần.
 
Cảnh quay giữa Bùi Tây Lâm và Lâm Uẩn Ngọc đã hoàn toàn ổn thỏa, sau khi hai người so tài xong thì cuối cùng cũng nhớ đến sự tồn tại của Tang Ninh.
 
“Ninh Ninh.” Lâm Uẩn Ngọc nhìn cô: “Vừa rồi em quên đọc lời thoại rồi phải không?”
 
Tang Ninh: "Em còn chưa kịp đọc…"
 
Cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì hai người đã bắt đầu diễn, cô hoàn toàn không có cơ hội nào để xen vào.
 
Lâm Uẩn Ngọc không nói gì, chỉ suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Vậy thì em tập với Tây Lâm trước đi, tối nay anh sẽ trao đổi thêm với em."
 
Đôi mắt Tang Ninh sáng lên: "Đề nghị này khá tốt, thầy Bùi cảm thấy thế nào?"

 
Bùi Tây Lâm không phản đối.
 
Cả Lâm Uẩn Ngọc và Bùi Tây Lâm đều không phải kiểu diễn viên bận tâm bạn diễn của mình là người mới.
 
Chỉ cần diễn viên mới có thái độ tốt, hai người sẽ sẵn sàng dành nhiều thời gian và tâm sức cho việc mài giũa và giúp đỡ bạn diễn, cố gắng khiến cho mọi cảnh quay đều được thực hiện một cách tốt nhất.
 
Tang Ninh chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, nhưng cô đã từng quan sát rất nhiều người.
 
Khi ở trong bệnh viện, cô thường quan sát những bệnh nhân cùng phòng với mình, những biểu cảm nhỏ nhặt của các bác sĩ và y tá khi họ nói chuyện với cô, đến cả những cảm xúc của người nhà bệnh nhân.
 
Và rất nhiều chi tiết khác nữa.
 
Có thể là vì lý do này nên khi cô diễn, những thay đổi cảm xúc được thể hiện một cách vô cùng tinh tế.
 
Cho dù vậy nhưng Tang Ninh vẫn là một người mới nên nhập vai rất chậm, biểu cảm vẫn còn gượng gạo, chưa được tự nhiên lắm.
 
Sau hơn một tiếng đồng hồ diễn với Bùi Tây Lâm và Lâm Uẩn Ngọc, Tang Ninh đột nhiên phát hiện ra hình như cô đã phần nào nắm được cách để mình nhập vai nhanh chóng.
 
Nhưng mà cô còn chưa kịp luyện tập thì đạo diễn Tần đã gọi bọn họ tới bắt đầu công việc.
 

 
Buổi chiều, sau khi quay xong một cảnh, Tang Ninh nán lại quan sát một chút cảnh quay của hai diễn viên khác rồi mới cùng Lâm Duyệt trở về khách sạn.
 
Lúc đến khách sạn cô mới phát hiện Tô Dương gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, hỏi cô tới thành phố Chương Tịnh làm gì, có gặp được chuyện gì thú vị không, anh ta không ngại làm tài xế, chỉ cần đồng hành cùng cô thôi.
 
Thái độ của Tô Dương nằm ngoài dự đoán của Tang Ninh.
 
Cô nghĩ mình gửi tin nhắn như vậy, theo như thái độ của Tô Dương đối với Tang Ninh trong quá khứ thì chắc chắn sẽ chiến tranh lạnh với cô, thậm chí còn có thể chất vấn cô hoặc chặn liên lạc của cô nữa.
 
Nhưng cô không ngờ Tô Dương lại có thể co được giãn được như vậy. Mà ngẫm lại thì như vậy mới đúng là Tô Dương. Nếu không phải anh ta có thủ đoạn như vậy thì nguyên chủ cũng sẽ không bị anh ta lừa lâu như thế.
 
Người đàn ông này hiểu rất rõ thế nào là lạt mềm buộc chặt.
 
Tang Ninh nhìn chằm chằm vào khung hội thoại một lúc rồi quyết định gọi điện cho Văn Khê trước.
 
Văn Khê nhấc máy, kinh ngạc hỏi: "Làm sao em biết chị sẽ gọi điện thoại cho em thế?"
 
Tang Ninh bật cười: Em không biết."
 
Cô thuận miệng hỏi: "Chị Văn Khê, chị có chuyện muốn nói với em hả?"
 
Văn Khê: "Ừ."
 
Cô ấy thông báo cho Tang Ninh biết: "Hôm nay chị đã liên lạc với nhà sản xuất bộ phim của em để hỏi thăm về vai diễn của em."
 
Tang Ninh chớp mắt: "Kết quả sao rồi chị?"
 
Văn Khê: "Hiện tại chưa có thông báo chính thức." Cô giải thích: "Mặc dù đất diễn của vai này không nhiều lắm nhưng lại là nhân vật rất quan trọng. Trên mạng cũng đã xuất hiện tin đồn về diễn viên được chọn đảm nhiệm vai diễn. Cho tới giờ vẫn còn vô số các loại tin đồn khác nhau liên quan đến vấn đề này."
 
Tang Ninh sửng sốt, nhớ lại thông tin mà trước đó Văn Khê nói: "Không phải họ bảo vai này chưa quyết định diễn viên sao?"
 
Văn Khê: "Vẫn chưa quyết định nhưng mà bọn họ có bàn bạc với nhau rồi."
 
Vòng tuyển chọn mà Tang Ninh tham gia là vòng tuyển diễn viên cuối cùng của Tần Chính.
 
Trước đó, Tần Chính đã tính rằng nếu không tìm được diễn viên nào có thể vừa nhìn đã cho ông cảm giác thích hợp thì vai diễn này của《Bóng dáng》sẽ dành cho diễn viên đã được ấn định trước đó, một diễn viên có hình tượng tạm xem là phù hợp.
 
Nhưng mà may mắn thay, ông ấy đã tìm được người đó, chính là Tang Ninh.
 
Nghe Văn Khê nói vậy, Tang Ninh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
 
Hai ngày nay cô bận học kịch bản, cũng không lên mạng nhiều.
 
"Vẫn còn tin đồn lan truyền phải không?"
 
Văn Khê trả lời: "Miễn là chưa có thông báo chính thức thì các blogger sẽ không từ bỏ sức nóng của tin đồn đâu."
 
Đây là chuyện bình thường trong giới.
 
Văn Khê giải thích với cô vài câu rồi nói: "Hôm nay chị gọi điện thoại cho em ngoài việc nói chuyện này thì còn muốn hỏi xem em có đồng ý tham gia các show truyền hình thực tế hay không?"
 
Tang Ninh hơi ngạc nhiên: "Em có thể tham gia sao?"
 
Cô cũng không thấy phiền, nhưng cô không muốn tham gia quá thường xuyên.
 
Văn Khê mỉm cười: "Được. Chị sẽ không sắp xếp cho em quá nhiều, nhưng mà ở giai đoạn đầu chị vẫn muốn em tham gia một vài show để cho mọi người có thể biết đến em và hiểu hơn về em."
 
Tang Ninh: "Vâng. Vậy thì chị cứ sắp xếp đi. Nếu em không thích thì em sẽ nói với chị."
 
Văn Khê: "Ừm."
 
Bàn về công việc xong, Tang Ninh đề cập với Văn Khê về việc Tô Dương sẽ tới thành phố Chương Tịnh tìm cô.
 
Văn Khê suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em thấy sao?"
 
Tang Ninh: "Trước đó em có từ chối anh ta, nhưng mà em thấy nếu anh ta thật sự muốn tới thì để anh ta tới cũng được."
 
Lần này, mục đích mà cô làm vậy là để nâng Tô Dương lên càng cao rồi mới khiến cho anh ta ngã xuống.
 
Với tiếng tăm hiện tại của anh ta, nếu như ngã xuống, chưa nói đến chuyện có thể làm anh ta hoàn toàn “ngã chết” hay không, cho dù là có thể đi chăng nữa thì hiệu quả cũng sẽ không lớn.
 
Chỉ khi một người đạt đến độ cao chưa bao giờ đạt được và chưa bao giờ chạm tới thì những cảm xúc tiêu cực và chênh lệch sinh ra khi ngã xuống mới đủ đau đớn.
 
Cô muốn Tô Dương cảm nhận được nỗi đau đó.
 
Văn Khê suy nghĩ một chút: "Em không sợ bị chụp lại sao?"
 
Tang Ninh mỉm cười: "Em nghĩ anh ta mới là người sợ bị chụp lại hơn."
 
Nghe đến đây thì Văn Khê đã hiểu rồi.
 
“Vậy nếu anh ta muốn đi.” Cô nói với Tang Ninh: “Thì chị sẽ sắp xếp những việc còn lại.”
 
Tang Ninh nhướng mày, tâm tình vui vẻ: "Được, vậy giao cho chị Văn Khê nhé."
 
Văn Khê: "Được thôi."
 

 
Sau khi cúp điện thoại, Tang Ninh tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường mới sực nhớ tới việc nhắn tin cho Tô Dương.

 
Tang Ninh: [Xin lỗi anh Tô Dương, em vừa mới trở về khách sạn.]
 
Tang Ninh: [Nếu anh muốn tới thì cứ tới, em có một bất ngờ cho anh đây.]
 
Tin nhắn gửi đi không đến một phút thì Tô Dương đã trả lời lại.
 
Tốc độ anh ta trả lời tin nhắn hoàn toàn khác với trước đây.
 
Tô Dương: [Bất ngờ gì thế?]
 
Tang Ninh: [Anh tới thì biết, vậy anh có tới không?]
 
Tô Dương: [Ngày mai anh có việc, buổi tối mới tới được.]
 
Tang Ninh: [Không sao, ban ngày em cũng ở bên ngoài, lúc nào anh tới thì gọi điện thoại cho em.]
 
Để tránh việc Tô Dương còn hỏi thêm câu gì nữa, Tang Ninh đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
 
Tang Ninh: [Tô Dương, em hơi mệt, em muốn đi ngủ một giấc để dưỡng da. Khi nào anh

tới thì báo cho em biết, em gửi địa chỉ cho anh.]
 
Thấy địa chỉ khách sạn mà Tang Ninh gửi tới, Tô Dương đang ngồi trên ghế sô pha bỗng bật dậy.
 
Tô Dương vừa nhìn thấy bốn từ "khách sạn Duyệt Ất" chiều nay.
 
Anh ta nhớ như in đây là tên của khách sạn mà Bùi Tây Lâm ở khi quay phim tại thành phố Chương Tịnh.
 
Nghĩ đến đây, Tô Dương nhíu mày đi đi lại lại trong phòng khách.
 
Tang Ninh thuê phòng ở khách sạn này tại thành phố Chương Tịnh chỉ là một sự trùng hợp hay... cô tới đó vì Bùi Tây Lâm?
 
Nghĩ đến khả năng thứ hai, Tô Dương mím môi thành một đường thẳng.
 
Nếu như cô phải lòng Bùi Tây Lâm thật thì liệu cô có còn chi tiền để nâng đỡ anh ta không? Rồi vai trò của anh ta đối với cô sẽ là gì đây?
 
Sau khi nhận thức được điều này, Tô Dương lập tức gọi điện cho quản lý.
 
"Tô Dương?" Giọng nói trầm ấm của Trương Duy Thành truyền tới: "Có chuyện gì gấp hay sao mà muộn rồi vẫn còn gọi cho tôi thế?"
 
Tô Dương: "Anh Duy Thành, buổi chụp ảnh đã hẹn ngày mai có thể hoãn lại vài ngày được không?"
 
Lịch trình ngày mai của anh ta là chụp một bộ ảnh.
 
Từ khi ra mắt, Tô Dương chưa có một bộ ảnh hẳn hoi nào nên hẹn thợ chụp hình chụp để dành tặng fan.
 
"Gì cơ?" Trương Duy Thành không hiểu tại sao: "Sao phải hoãn?"
 
Tô Dương: "Tôi muốn đi gặp Tang Ninh."
 
Trương Duy Thành không ngờ anh ta lại bồng bột như thế, nhỏ giọng quát: "Chụp xong rồi đi gặp cô ta cũng được!"
 
Tô Dương nhíu mày, nói với giọng điệu khó chịu: "Hoãn chụp thôi mà, làm như thợ chụp hình gắt lắm hay gì?"
 
Trương Duy Thành: "Cậu có biết thợ chụp ảnh đó khó đặt lịch lắm không? Chụp cho đàng hoàng, có khi bộ ảnh đó sẽ giúp cậu nổi ngoài vòng fan cũng không chừng." Anh ta cảnh cáo Tô Dương: "Cậu bỏ suy nghĩ đó đi. Tôi không cản cậu đi gặp Tang Ninh nhưng phải chụp cho xong đã."
 
Dứt lời, Trương Duy Thành cúp máy cái rụp.
 
...
 
Sáng hôm sau, Tang Ninh đến trường quay để chụp poster từ rất sớm.
 
Ảnh poster để quảng bá phim của cô vẫn chưa được chụp.
 
Sau khi chụp xong, Tang Ninh sang một bên đọc kịch bản.
 
Lâm Uẩn Ngọc ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện với cô: "Chụp poster xong rồi à?"
 
Tang Ninh gật đầu.
 
Lâm Uẩn Ngọc hỏi cô: "Ở đoàn phim thấy sao?"
 
"Cũng được." Đôi mắt Tang Ninh sáng ngời: "Bầu không khí trong đoàn làm phim chúng ta rất thoải mái."
 
Lâm Uẩn Ngọc cũng thừa nhận điều này.
 
Anh ta ôn tồn nói: "Đoàn phim của đạo diễn Tần lúc nào cũng thế."
 
Trong lúc nói chuyện, Lâm Uẩn Ngọc liếc mắt nhìn kịch bản Tang Ninh đang cầm: "Có phải em còn vài cảnh nữa là xong rồi đúng không?"
 
"Đúng vậy." Tang Ninh lật ra xem: "Hình như mốt là quay xong rồi."
 
Cô vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông.
 
Là Giản Hủy nhắn tin hỏi khi nào cô về, lúc rời khỏi đoàn phim có thể xin ảnh kèm chữ ký của Bùi Tây Lâm và Lâm Uẩn Ngọc cho cô ấy được không. Hồi trước đi nhà hàng, cô ấy căng thẳng quá nên quên xin chụp ảnh và chữ ký của Bùi Tây Lâm.
 
Tang Ninh nhìn sang Lâm Uẩn Ngọc: "Anh Uẩn."
 
Lâm Uẩn Ngọc liếc xéo cô: "Định nói gì đấy?"
 
Tang Ninh ngượng ngùng hỏi: "Bạn em thích anh lắm, muốn xin ảnh chụp và chữ ký của anh, có được không?"
 
Lâm Uẩn Ngọc: "Tất nhiên là được rồi."
 
Anh ta hỏi: "Có mang giấy bút không?"
 
Tang Ninh ngẩn người một lúc rồi thật thà nói: "Mai em mang."
 
Lâm Uẩn Ngọc đồng ý: "Vậy mai."
 
Anh ta lấy điện thoại ở chỗ trợ lý: "Chúng ta kết bạn Wechat đi Ninh Ninh, sau này có gì cần thì liên lạc."
 
Tang Ninh sửng sốt, vội vàng đồng ý: "Được ạ!"
 
Kể từ khi vào đoàn phim, Tang Ninh đã kết bạn Wechat với rất nhiều nhân viên ở đây.
 
Cô còn thêm Wechat cả nữ diễn viên ở đoàn phim khác, duy chỉ có Lâm Uẩn Ngọc và Bùi Tây Lâm là chưa. Địa vị của hai người này quá cao, trông họ cũng không giống người thích kết bạn nên nếu họ không đề cập tới, Tang Ninh cũng không định chủ động nhắc đến.
 
Thấy ảnh đại diện của Tang Ninh, Lâm Uẩn Ngọc "ơ" một tiếng: "Ảnh đại diện Wechat của em..."
 
Tang Ninh nhìn lên: "Sao vậy?"
 
Lâm Uẩn Ngọc nhìn xuống dưới: "Em chưa kết bạn Wechat với thầy Bùi đúng không?"

 
Tang Ninh: "... Vẫn chưa."
 
Lâm Uẩn Ngọc nhoẻn môi cười, tỏ ra bí hiểm: "Kết bạn đi rồi biết."
 
"?"
 
Tang Ninh ngơ ngác như con nai vàng, định hỏi biết gì thì Lâm Uẩn Ngọc đã cất điện thoại đi: "Anh đi làm việc đã."
 
Nhìn theo bóng lưng Lâm Uẩn Ngọc xa dần, Tang Ninh bần thần nhìn ảnh đại diện của mình.
 
Cô chưa đổi ảnh đại diện Wechat lần nào, vẫn giữ vậy từ thời nguyên chủ. Lâm Uẩn Ngọc nói vậy, chẳng nhẽ có vấn đề gì sao?
 
Tang Ninh suy nghĩ cả buổi vẫn chẳng hiểu nổi.
 
Tối đến, Tang Ninh, Bùi Tây Lâm và Lâm Uẩn Ngọc bắt đầu quay cảnh diễn chung duy nhất trong bộ phim《Bóng dáng》.
 
Vì đã có kinh nghiệm từ lần tập luyện lời thoại trước đó nên biểu hiện của Tang Ninh tốt hơn mọi người nghĩ.
 
Tần Chính vốn đã chuẩn bị tinh thần cảnh quay này sẽ ngốn gần hết buổi tối của họ, nào ngờ chỉ mất hơn một tiếng cảnh này đã xong xuôi trót lọt rồi.
 
Quay xong, mọi người kết thúc công việc, trở về khách sạn.
 
Đến khi vào trong xe, Tang Ninh mới nhìn thấy tin nhắn Tô Dương gửi mình cách đây hơn ba tiếng bảo đã lên máy bay rồi.
 
"Ninh Ninh."
 
Có người gõ cửa kính xe, Lâm Uẩn Ngọc đứng ở ngoài gọi cô.
 
Tang Ninh hoàn hồn: "Anh Uẩn."
 
Lâm Uẩn Ngọc chỉ tay ra sau: "Anh và mấy người Tây Lâm chuẩn bị đi ăn khuya, em đi chung không?"
 
Tang Ninh nhẩm thời gian. Chắc hẳn Tô Dương sẽ đòi đến khách sạn, mặc dù cô không ngại để anh ta chờ nhưng cô có chuyện cần nói rõ với anh ta trước khi Tô Dương gặp nhóm Bùi Tây Lâm.
 
Cô lắc đầu từ chối: "Giờ em phải về rồi, hẹn khi khác nhé."
 
Lâm Uẩn Ngọc cũng không ép cô: "Vậy thôi, em về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi."
 
Tang Ninh đáp "vâng".
 
"Tang Ninh không đi à?" Thấy xe của Tang Ninh rời đi, Tần Chính hỏi.
 
Lâm Uẩn Ngọc: "Cô ấy hẹn lần sau."
 
Bùi Tây Lâm cất điện thoại vào, hờ hững bảo: "Đi thôi."
 

 
Trên đường về hơi kẹt xe.
 
Đến cửa khách sạn, Tang Ninh xuống xe, cảm thấy đói bụng.
 
Cô và Lâm Duyệt tới cửa hàng tiện lợi kế bên mua ít đồ ăn rồi mới đi vào sảnh.
 
Điều làm Tang Ninh bất ngờ là, cô vừa vào đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh.
 
"Ninh Ninh."
 
Tang Ninh ngoái đầu lại, Tô Dương đội mũ và khẩu trang đang cầm một bó hoa đứng cách đó không xa.
 
Đang lúc cô há hốc mồm, Tô Dương nhanh chóng lại gần cô: "Nhớ anh không?"
 
"..."
 
Tang Ninh sượng trân, khó khăn hỏi: "Anh đến sao không gọi điện cho em?"
 
Tặng hoa cho cô, Tô Dương nhỏ giọng nói: "Vì anh muốn cho em một món quà bất ngờ."
 
Tang Ninh cố gắng dồn nén cảm giác muốn từ chối xuống, nhận lấy bó hoa.
 
"Anh làm thủ tục nhận phòng chưa?" Cô nhìn xung quanh, ngoại trừ nhân viên của khách sạn ra thì trong sảnh không còn ai khác.
 
Tô Dương: "Trợ lý đang làm, chúng ta tới thang máy chờ cậu ấy đi."
 
Tang Ninh: "Ừm."
 
Hai người chờ trước thang máy một lúc thì trợ lý của Tô Dương kéo vali cầm thẻ phòng tới.
 
Bốn người vào thang máy. Tô Dương nhận thẻ phòng được trợ lý đưa cho, nhìn số phòng rồi hỏi Tang Ninh: "Ninh Ninh, em ở phòng mấy?"
 
Vừa dứt lời, cửa thang máy sắp đóng bỗng nhiên lại mở ra.
 
Tang Ninh nói: "Em ở phòng 1206."
 
Tô Dương: "Vậy chúng ta chung..."
 
Anh ta chưa kịp nói xong thì nghe thấy cô gái đứng cạnh Tang Ninh cất tiếng: "Thầy Bùi."
 
Tang Ninh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt cũng nhìn về phía này của Bùi Tây Lâm.
 
"..."
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện