Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Si Tình, Tôi Chỉ Muốn Lo Cho Sự Nghiệp

Chương 14


trước sau


 
Chương 14: Ai làm thầy Bùi của chúng ta tức giận rồi?
 
Sau một hồi im lặng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, lúc chuẩn bị đóng lần nữa, Bùi Tây Lâm bước vào.
 
Anh yên lặng đứng ở phía trước Tang Ninh và Tô Dương, để lộ bóng lưng đĩnh đạc.
 
Mí mắt Tang Ninh không kìm được giật giật, cô nhìn chằm chằm người đang đứng quay lưng, muốn nói gì đó nhưng lại không kiếm được lý do để bắt chuyện.
 
Đắn đo một hồi, cuối cùng cô vẫn không nói gì.
 
Tang Ninh không phải diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí nên phòng khách sạn không cao cấp bằng nhóm Bùi Tây Lâm, mà cô cũng không đòi hỏi phòng sang hơn.
 
Bởi vậy khi thang máy đến tầng mười hai, chỉ có cô và nhóm Tô Dương ra ngoài.
 
Cửa thang máy mở ra.
 
Trực giác mách bảo bầu không khí đã trở nên kỳ lạ, nhận được tín hiệu cầu cứu của Tang Ninh, Lâm Duyệt lấy hết can đảm lên tiếng: "Thầy Bùi, chúng tôi tới nơi rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Tây Lâm gật đầu.
 
Lâm Duyệt ra ngoài, Tô Dương và trợ lý cũng đi ra, Tang Ninh ôm hoa là người cuối cùng "chen" ra khỏi thang máy, cô hối hả bỏ lại một câu: "Tạm biệt thầy Bùi."
 
"..."
 
Sau khi ra ngoài thang máy, Tô Dương kìm nén lửa giận đang chực trào trong lòng, theo Tang Ninh đi tới trước cửa phòng cô.
 
"Ninh Ninh, sao em lại ở cùng một khách sạn với Bùi Tây Lâm?" Vào giây phút thấy Bùi Tây Lâm xuất hiện, Tô Dương đã một lần nữa khẳng định suy đoán trước đó của mình.
 
Tang Ninh tới thành phố Chương Tịnh là vì Bùi Tây Lâm thật.
 
Nhưng lúc nãy ở trong thang máy, hai người không hề có tương tác gì với nhau.
 
Trong thoáng chốc, Tô Dương không biết rốt cuộc đây chỉ là một sự trùng hợp hay có nguyên nhân nào khác. Anh ta phải làm rõ ngay bây giờ!
 
Tang Ninh khựng lại, ngoảnh đầu nhìn anh ta: "Anh ở phòng nào?"
 
Tô Dương ngẩn người: "Cạnh phòng em."
 
Tang Ninh: "..."
 
Nếu biết Tô Dương sẽ ở cạnh phòng mình thì Tang Ninh đã cho Lâm Duyệt ở phòng này từ lúc tới rồi.
 
"Ninh Ninh." Tô Dương nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu nghe hơi hằn học: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của anh."
 
Tang Ninh "ừm" một tiếng rồi hờ hững đáp: "Anh chắc chắn chúng ta nên đứng đây cãi nhau về vấn đề này chứ?"
 
Tính bảo mật của khách sạn này khá cao, hành lang cũng không có ai đi lại.
 
Nhưng đây vẫn không phải là nơi để nói chuyện.
 

Sau một lúc cân nhắc, Tô Dương bảo: "Vậy vào phòng..."
 
"Vào phòng anh đi." Không chờ anh ta nói từ cuối cùng, Tang Ninh đã chủ động đề nghị.
 
Tô Dương mừng rỡ thấy rõ: "Được!"
 
Anh ta ra hiệu trợ lý mở cửa cho mình.
 
Không nhìn anh ta đang có biểu cảm gì, Tang Ninh chỉ vào bó hoa trong tay: "Em về phòng cất hoa, thay đồ đã rồi qua."
 

 
Về phòng của mình, Lâm Duyệt đặt bó hoa lên bàn: "Chị Ninh Ninh, chị và Tô Dương là người yêu sao?"
 
Tạm thời cô ấy vẫn chưa biết mối quan hệ dây dưa giữa Tang Ninh và Tô Dương.
 
Tang Ninh: "Không phải."
 
Lâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, thì thầm: "Không phải thì tốt rồi, thế anh ta đang theo đuổi chị à?"
 
Nghe vậy, Tang Ninh tò mò hỏi: "Tại sao không phải thì tốt rồi?"
 
Cô nhìn chằm chằm vào Lâm Duyệt: "Đừng bảo là em biết mặt xấu gì đó của anh ta đấy nhé?"
 
Lâm Duyệt gật đầu: "Bạn cùng phòng thời đại học của em từng đu nhóm nhạc của Tô Dương trước khi giải tán một thời gian rất lâu, biết rất nhiều tin tức bí mật của họ."
 
Hai mắt Tang Ninh sáng như đèn pha, tâm hồn hóng hớt lại trỗi dậy: "Em kể chị nghe xem."
 
Lâm Duyệt: "Mấy người kia thì bỏ qua, nói Tô Dương vậy."
 
Cô ấy kể cho Tang Ninh nghe: "Lúc còn ở trong nhóm, anh ta hay chơi cái trò hắt nước trong lúc biểu diễn thì không nói, đã vậy còn thường xuyên mập mờ với fan giàu có. Để fan trung thành với mình hơn, anh ta đã kết bạn Wechat với nhiều fan lớn, đôi lúc còn trò chuyện với người trong nhóm chat, bạn cùng phòng của em là một trong số đó."
 
Nói đến đây, Lâm Duyệt mở một vài bức ảnh chụp lại tin nhắn cô bạn cùng phòng đã nhắn trong nhóm và cuộc trò chuyện giữa cô ấy với Tô Dương cho Tang Ninh xem.
 
Sau khi đọc được một phần, Tang Ninh không thể không thừa nhận Tô Dương thật sự rất tài trong việc bán thảm và đào mỏ người khác.
 
Anh ta sẽ không nói thẳng với bạn rằng anh ta cần gì.
 
Anh ta chỉ giống như vô tình nhắc tới món đồ nào đó anh ta thích, hoặc một hãng nào đó anh ta ao ước có được để các fan thích anh ta vô thức tự tẩy não bản thân rằng: Idol thích kìa, mua cho anh ấy thôi! Mua cho mình và mua cho cả anh ấy luôn!
 
Bọn họ nhất định sẽ giúp anh ta trở nên nổi tiếng, như thế họ mới hãnh diện hơn được.
 
Tang Ninh vội vàng đọc lướt qua rồi nhìn Lâm Duyệt đang vô cùng lo lắng: "Đừng lo, chị chỉ qua nói chút chuyện với anh ta thôi."
 
Nói xong, cô dặn dò Lâm Duyệt: "Chút nữa em cầm máy ảnh đứng ngoài cửa giùm chị."
 
Lâm Duyệt ngây ra như phỗng: "Hả?"
 
Tang Ninh: "Quay video hai bọn chị."
 
"...???"
 
Tẩy trang, rửa mặt xong, Tang Ninh thay một chiếc áo hoodie và quần jeans đi sang phòng Tô Dương.
 
"Tô Dương." Tang Ninh vừa vào đã dặn dò: "Đừng đóng cửa, em để Lâm Duyệt trông chừng."
 
Tô Dương nhíu mày: "Em không sợ có người đi ngang qua sao?"
 
Tang Ninh cười khúc khích với anh ta: "Bởi vậy mới bảo Lâm Duyệt trông cửa đó." Cô giới thiệu với Tô Dương: "Lâm Duyệt là trợ lý em mới thuê."
 
"Trợ lý sao?" Tô Dương nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Em thuê trợ lý làm gì?"
 
Anh ta nhớ nhà Tang Ninh có người giúp việc mà.
 
Tang Ninh nhướng mày, úp mở với Tô Dương: "Anh có còn nhớ em từng nói với anh là em có một món quà bất ngờ muốn dành tặng cho anh không?"
 
Tô Dương nhìn cô, mặc dù sắc mặt không được tốt cho lắm nhưng vẫn gượng ép phối hợp: "Em bảo anh tới rồi mới nói cho anh biết, giờ em có thể nói được rồi chứ?"
 
"Tất nhiên rồi."
 
Tang Ninh nhoẻn môi cười: "Anh hỏi em thuê trợ lý để làm gì đúng không? Công việc của trợ lý em cũng giống như trợ lý của anh vậy."
 
Lúc mới đầu Tô Dương vẫn chưa theo kịp câu chuyện, một lúc sau mới trợn tròn mắt nhìn cô: "Em... em muốn ra mắt sao?"
 
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, Tang Ninh tỏ ra ấm ức: "Anh không thích à?"
 
Tô Dương nhíu chặt mày, sốt ruột hỏi: "Tại sao em lại muốn ra mắt? Em không học âm nhạc, không học diễn xuất mà? Em ra mắt làm cái gì?"
 
Nghe thấy câu này, Tang Ninh thầm trợn trắng mắt.
 
Sao Tô Dương có thể mặt dày hỏi ngược lại cô nhỉ? Bản thân anh ta cũng không được đào tạo chính quy hai lĩnh vực đó còn gì.
 
Tang Ninh bực bội chửi rủa vài câu nhưng ngoài mặt vẫn ngọt ngào nói: "Vì em muốn được gần anh thêm chút nữa!"
 
Tô Dương ngẩn người.
 
Tang Ninh trề môi, lắp bắp nói: "Em muốn được đường hoàng sánh vai với anh, cùng nhau lên sân khấu hay dự sự kiện gì đó, em cũng muốn cùng nằm trên một topic với anh nữa."
 
Nói đến đây, vành mắt cô đỏ hoe: "Chẳng nhẽ anh không muốn sao?"
 
"..."
 
Tô Dương hoàn toàn không ngờ Tang Ninh ra mắt vì mình.
 
Trực giác mách bảo việc cô ra mắt sẽ gây trở ngại rất lớn với anh ta, nhưng lúc này anh ta lại không tìm được lý do nào đủ sức thuyết phục để khuyên cô từ bỏ.
 
"Anh không có ý đó." Tô Dương hoảng loạn dỗ dành: "Ninh Ninh, em đừng khóc mà, anh thật sự không có ý đó đâu, anh chỉ hơi bất ngờ vì em ra mắt vì anh thôi."
 
Anh ta cố rặn lời giải thích, nhỏ giọng nói: "Làm idol mệt lắm, em phải suy nghĩ thật kĩ."
 
Tang Ninh: "Em biết rồi."
 
Cô nhìn Tô Dương bằng đôi mắt như chứa đựng dải sao trời: "Nhưng nếu được gặp anh, cùng làm việc với anh, em không cảm thấy mệt!"
 
Tô Dương mấp máy môi, muốn nói thêm gì đó nhưng Tang Ninh lại ném cho anh ta một quả bom nặng ký.
 
"Hồi nãy anh hỏi vì sao em ở cùng khách sạn với thầy Bùi đúng không?" Tang Ninh thú thật với anh ta: "Vì em đã vào đoàn phim với nhóm thầy Bùi để quay phim rồi."
 

Tô Dương ngỡ ngàng: "Hả?"
 
Anh ta nhìn Tang Ninh với vẻ khó tin: "Em đóng chung phim…với Bùi Tây Lâm sao?"
 
Tang Ninh: "Đúng, có cả thầy Lâm Uẩn Ngọc nữa!"
 
Tô Dương biết Tang Ninh giàu có nhưng chưa bao giờ nghĩ cô có năng lực như thế. Mới lần đầu tiên quay phim đã được đóng cùng Bùi Tây Lâm và Lâm Uẩn Ngọc, đã vậy đạo diễn còn là Tần Chính.
 
Anh ta nhớ như in lúc phim điện ảnh này của Tần Chính tuyên bố chính thức mở máy, gần như cả cộng đồng mạng đều khen rối rít dàn diễn viên, ai ai cũng mong chờ năm sau bộ phim điện ảnh này sẽ giật được nhiều giải thưởng. Hơn hết, anh ta còn biết năm xưa Bùi Tây Lâm được ra mặt là nhờ gặp được tần Chính.
 
Tô Dương nhanh chóng suy nghĩ, không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện Tang Ninh lấn sang mảng điện ảnh nữa.
 
Anh ta để đầu óc mình bình tĩnh một lát rồi nhìn Tang Ninh: "Ninh Ninh, nhân vật em được giao có nhiều cảnh diễn không?"
 
"Không nhiều lắm." Tang Ninh trả lời anh ta: "Hai ngày nữa là xong rồi."
 
Tô Dương nhíu mày: "Sao nhanh thế?"
 
"Cũng đúng mà." Tang Ninh nói: "Dù gì em cũng là người mới, có vai diễn là tốt lắm rồi."
 
Tô Dương nghĩ ngợi, thấy cũng có lý.
 
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tang Ninh với đầy ý đồ, mím môi nói: "Thế Ninh Ninh này, ngày mai anh có thể tới đoàn phim với em không?"
 
Tang Ninh: “Hả?”
 
Tô Dương: “Anh muốn đi làm việc chung với em, trước đó đều là em theo anh, lần này đến lượt anh theo em, em thấy thế nào?”
 
Tang Ninh không đồng ý ngay mà trầm ngâm một lát rồi nói: “Đoàn phim của đạo diễn Tần bình thường không thích có người tham ban, tối nay em trở về phòng hỏi trợ lý đạo diễn Tần rồi nói cho anh biết kết quả, có được không?”
 
Sợ Tô Dương

tức giận, Tang Ninh bảo đảm: “Em chắc chắn sẽ thuyết phục trợ lý đạo diễn Tần.”
 
Tô Dương cười rạng rỡ: “Anh tin em làm được.”
 
Tang Ninh e hèm, không tiếp tục nói với Tô Dương nữa.
 
Cô đã đạt được mục đích của mình rồi.
 
Cô viện cớ: “Tô Dương, ngày mai em còn có cảnh quay nên phải về phòng nghỉ ngơi trước, tối nay bao giờ trợ lý đạo diễn Tần trả lời tin nhắn của em, em sẽ nói cho anh biết.”
 
Tô Dương: “Ừm.”
 
Anh ta săn sóc nói: “Em mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp.”
 
“Ngày mai gặp.”
 
Lần nữa trở về phòng, Tang Ninh nhìn Lâm Duyệt: “Quay lại hết chưa?”
 
Lâm Duyệt gật đầu: “Rồi ạ.”
 
Cô ấy đưa điện thoại cho Tang Ninh: “Chị Ninh Ninh, video này có hiển thị thời gian.” 
 
Xem xong Tang Ninh lập tức yên tâm.
 
“Em gửi video này cho chị Văn Khê, đề phòng lỡ như.”
 
Mặc dù Tang Ninh cảm thấy đêm nay đi tìm Tô Dương không bị chó săn chụp lại, càng không lộ ra ánh sáng, nhưng nên có lòng đề phòng người ta. Lỡ như ngày nào đó, tin tức bị tuồn ra ngoài, cô và Tô Dương đêm khuya ở chung một phòng, cô còn có bằng chứng mạnh mẽ để phản kích.
 
Cô có thể chấp nhận việc mình và Tô Dương lên hotsearch nhưng không thể chấp nhận chuyện cô và Tô Dương ở chung một phòng làm chuyện gì mờ ám.
 
Phòng bên kia, Tô Dương lập tức nói tin tức này cho Trương Duy Thành.
 
Trương Duy Thành cũng kinh ngạc khi Tang Ninh có bản lĩnh lớn như vậy, còn có thể tiến vào đoàn phim Tần Chính.
 
Anh ta dặn dò Tô Dương: “Tỏ thái độ với Tang Ninh tốt một chút, sau này yêu cầu của cô ta, cậu cứ cố gắng thỏa mãn, ngày mai cậu nhất định phải khiến cô ta dẫn cậu tới đoàn phim, làm quen với mấy người Tần Chính.”
 
Tô Dương: “Anh cứ yên tâm.”
 
Anh ta nắm chắc Tang Ninh sẽ đưa anh ta đi.
 
Hai người hàn huyên một lát, Tô Dương đi tới đi lui trong phòng suy nghĩ, không nhịn được kêu nhiếp ảnh gia ban ngày chụp cho anh ta mấy tấm ảnh.
 
Nhớ đến vừa nãy gặp phải Bùi Tây Lâm ở khách sạn, Tô Dương nghĩ ra một kế, cầm điện thoại lên chụp ảnh selfie để lộ bối cảnh rồi đăng lên weibo.
 
Cùng lúc đó, tiệm ăn khuya hẻo lánh náo nhiệt.
 
Lâm Uẩn Ngọc mở to mắt nhìn đồng hồ rồi nhìn người đàn ông không nhanh không chậm đi đến gần.
 
“Sao cậu về phòng thay đồ lâu vậy?”
 
Lúc nãy một nhóm người rời khỏi đoàn phim chuẩn bị tới bên nay ăn khuya, vừa xuống xe chưa được hai phút, quần áo Bùi Tây Lâm đã bị nhân viên công tác cọ vào dính đầy dầu mỡ.
 
Anh có bệnh thích sạch sẽ nhẹ, không thể mặc kệ quần áo dính dầu mỡ mà ở đây ăn khuya.
 
Tiệm ăn khuya cách khách sạn không xa, Bùi Tây Lâm nói một tiếng với mọi người rồi tự lái xe về khách sạn thay đồ.
 
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Tang Ninh mới nhìn thấy anh vào lúc đó.
 
Bùi Tây Lâm liếc nhìn anh ta với vẻ mặt hờ hững.
 
“Sao vậy?” Lâm Uẩn Ngọc cầm ghế di chuyển về phía anh, chế nhạo: “Tôi không thể nghi ngờ một chút sao?”
 
Bùi Tây Lâm lời ít mà ý nhiều: “Kẹt xe.”
 
Lâm Uẩn Ngọc kinh ngạc: “Giờ này còn kẹt xe?”
 
Bùi Tây Lâm đáp lại.
 
Thấy Bùi Tây Lâm không muốn nhiều lời, Lâm Uẩn Ngọc cũng không truy hỏi nữa.
 
Hai người cụng ly uống rượu, vừa ăn vừa tán gẫu với mọi người.
 
Lâm Uẩn Ngọc không tỏ vẻ kiêu ngạo, mấy người Triệu Mậu nói chuyện, anh ta cũng xen vào vài câu.
 
Trò chuyện một lát, chủ đề bỗng nhiên nhắc đến Tang Ninh.
 
Tần Chính khen cô vài câu, Lâm Uẩn Ngọc và mấy diễn viên khác cũng phụ họa theo, rối rít cảm khái Tang Ninh là người mới vừa có chút thiên phú vừa có thể chịu khổ.
 
Bùi Tây Lâm không tham gia, chỉ yên lặng ăn.

 
Bỗng nhiên điện thoại anh rung lên, là Hoàng Minh gửi tin nhắn tới.
 
Hoàng Minh: [Tôi thật sự phục đám người thích cọ nhiệt này rồi, Tô Dương giống cậu chỗ nào?]
 
Nhìn thấy cái tên quen thuộc, Bùi Tây Lâm gửi lại cho anh ấy một dấu chấm hỏi.
 
Hoàng Minh: [Vừa nhận được tin, mấy phút trước Tô Dương đã đăng lên weibo hai tấm hình, tất cả mọi người nói cậu ta giống cậu, còn cái hotsearch bảo Bùi Tây Lâm có người kế tục nữa! Chẳng phải rõ ràng là đang cọ nhiệt cậu sao?]
 
Bùi Tây Lâm: […]
 
Hoàng Minh: [Có phải rất cạn lời không?]
 
Bùi Tây Lâm: [Tuổi của tôi có lẽ còn chưa lớn đến mức cần người kế tục nhỉ?]
 
Hoàng Minh: [Trọng điểm là cái này sao?]
 
Bùi Tây Lâm: [Ừm.]
 
Hoàng Minh bị thái độ này của anh chọc tức: [Đoàn đội của ngôi sao nhỏ này cái khác thì không được, chứ cọ nhiệt ngược lại rất giỏi. Chúng ta so đo thì lại bảo chúng ta keo kiệt. Nhưng cậu ta đâu có giống cậu đúng không? Cậu ta xách giày cho cậu còn không xứng nữa kìa.]
 
Hoàng Minh là người quản lý có tính cách khá nóng nảy và còn bao che khuyết điểm.
 
Trong mắt anh ấy, không ai bằng Bùi Tây Lâm. Mặc dù Bùi Tây Lâm bình thường chọc anh ấy tức gần chết, nhưng chuyện bảo vệ Bùi Tây Lâm này không có ai để bụng hơn anh ấy.
 
Mấy năm qua Bùi Tây Lâm bị đủ loại diễn viên và người mới cọ nhiệt nên cả đoàn đội bọn họ bao gồm người đương sự đều không thấy bất ngờ.
 
Nhưng Tô Dương bên này, Hoàng Minh không thể không ngại.
 
Bây giờ người đại diện của Tô Dương là Trương Duy Thành, là người đại diện Hoàng Minh ghét nhất.
 
Cũng chính là có sự tồn tại của Trương Duy Thành, ấn tượng của Hoàng Minh với Tô Dương mới có thể sâu sắc như vậy.
 
Bùi Tây Lâm: [Ảnh chụp gì?]
 
Hoàng Minh gửi ảnh chụp màn hình weibo mới của Tô Dương cho anh.
 
Bùi Tây Lâm ấn mở, lúc nhìn thấy tiêu đề weibo của anh ta, anh khẽ cười.
 
Lâm Uẩn Ngọc vừa tiến lại gần muốn nói chuyện với anh thì đúng lúc nghe được anh khịt mũi trào phúng, anh ta nhíu mày: “Ai chọc tức thầy Bùi rồi?”
 
Bùi Tây Lâm liếc xéo anh ta.
 
Lâm Uẩn Ngọc không hề khách khí với anh, cúi đầu nhìn khung chat wechat còn sáng của anh.
 
“Tô Dương?” Lâm Uẩn Ngọc nhớ lại một chút: “Là ngôi sao nhỏ vừa mới được chọn để ra mắt kia à?”
 
Bùi Tây Lâm còn chưa trả lời, Triệu Mậu bên cạnh cũng lướt tới hotsearch lên tiếng: “Trừ anh ta còn có thể là ai?”
 
Triệu Mậu tức giận nói: “Em thật sự không hiểu, cô gái xinh đẹp vừa có nhan sắc vừa có tiền như Tang Ninh vì sao lại coi trọng anh ta chứ?”
 
“Tang Ninh?” Lâm Uẩn Ngọc nghi hoặc: “Tang Ninh quen biết cậu ta sao?”
 
Triệu Mậu liếc anh ta, nhỏ giọng: “Anh Uẩn, Tang Ninh chính là fan lớn ngốc nghếch giàu có đập rất nhiều tiền cho Tô Dương được truyền ra trong giới trước đó đấy.”
 
Lâm Uẩn Ngọc từng nghe tin đồn này, nhưng không biết fan tên Tang Ninh.
 
Sau một lúc không nói gì, anh ta định hỏi thật hay giả thì bỗng nhiên chú ý tới ảnh chụp màn hình do Hoàng Minh gửi cho Bùi Tây Lâm kia.
 
Anh ta cầm điện thoại lên, nhíu mày nói: “Tấm selfie trên weibo này của cậu ta, sao bối cảnh giống phòng khách sạn của chúng ta thế?”
 
Nghe vậy, Triệu Mậu thò đầu qua: “Thật hay giả vậy, để em xem thử.”
 
Xem xong, Triệu Mậu trợn tròn mắt: “Đây chính là khách sạn của chúng ta, giống bối cảnh phòng em.”
 
Triệu Mậu là trợ lý của Bùi Tây Lâm, cấp bậc căn phòng của cậu ta ở đoàn phim cùng cấp với những diễn viên phụ.
 
Lâm Uẩn Ngọc ngừng một lát, bỗng nhiên phát hiện tâm trạng của Bùi Tây Lâm thay đổi.
 
Tuy rằng không quá lộ liễu, nhưng anh ta có thể cảm nhận được.
 
Nghĩ đến đây, anh ta hoài nghi nhìn người không lên tiếng bên cạnh: “Vừa nãy cậu về khách sạn thay quần áo, sẽ không phải đúng lúc gặp Tang Ninh và cậu ta chứ?”
 
Bùi Tây Lâm liếc anh ta một cái, không nói phải cũng chẳng nói không phải.
 
Lâm Uẩn Ngọc đã hiểu.
 
Anh ta nghẹn lời: “Tang Ninh bị cận sao?”
 
Bùi Tây Lâm: “…”
 
Sao anh biết được.
 
Lâm Uẩn Ngọc nhìn vẻ mặt anh thì biết anh không hiểu lời mình nói: “Thầy Bùi có rảnh thì lên mạng nhiều hơn.”
 
Anh ta nói với Bùi Tây Lâm: “Ý của tôi là sao ánh mắt của Tang Ninh lại kém như vậy.” 



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện