Chương 19: Công bố
Sôi nổi ăn cơm xong, mọi người chơi trò chơi một lát rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tang Ninh nhận chữ ký tay Lâm Uẩn Ngọc mang tới, cho Dương Tâm chọn một tấm trước, sau đó đưa bốn tấm khác cho nhân viên công tác.
Lâm Uẩn Ngọc nhướng mày: “Em không để lại tấm nào à?”
Tang Ninh “à” một tiếng: “Em không cần.”
Lâm Uẩn Ngọc nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, nhếch môi: “Nếu thầy Bùi biết năm tấm cậu ấy ký tên, em không giữ lại tấm nào thì sẽ đau lòng đó.”
Tang Ninh: “…”
Cô im lặng một lát rồi nhỏ giọng: “Chắc anh ấy không có yếu đuối như vậy.”
Trò chuyện với nhau xong, hai người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Tang Ninh mới vừa nằm xuống thì nhìn thấy một tiếng trước có cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn chất vấn từ Tô Dương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta hỏi Tang Ninh cái hợp đồng phát ngôn cho nhãn hàng trước đó đã nói cho anh ta sao lại đổi người.
Quãng thời gian trước, người đại diện của Tô Dương tìm tới Văn Khê, muốn lấy được hợp đồng của một nhãn hàng hiệu nào đó.
Tuy rằng thương hiệu này khá nhỏ nhưng với Tô Dương bây giờ thì cũng xem như không tệ.
Nhưng Văn Khê không nhả ra.
Cuối cùng không còn cách nào nữa nên anh ta chỉ có thể hỏi Tang Ninh.
Sau đó Tô Dương giả vờ thảm thương với Tang Ninh, nói mình đã lâu không có việc làm, hỏi Tang Ninh có phải không thích mình nữa không.
Rồi tự nhiên nhắc tới cái hợp đồng phát ngôn này.
Lúc đó Tang Ninh đang bận, bị anh ta làm phiền không thôi nên chỉ có thể vẽ một chiếc bánh lớn cho anh ta, nói hợp đồng phát ngôn này sẽ ưu tiên dành cho anh ta.
Điều kiện tiên quyết là công ty có thể lấy được.
Hôm qua Văn Khê mới nói cho cô biết đã quyết định người phát ngôn rồi.
Là một người mới của công ty họ, Tô Dương rất ghét người mới này. Cậu ta đi theo con đường gần giống như Tô Dương, lúc tuyên bố ra mắt còn hút đi không ít fan của Tô Dương.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, sau khi Tô Dương biết hợp đồng phát ngôn mà Tang Ninh hứa sẽ cho anh ta bị cậu ta giành lấy, anh ta đã tức giận đến mức đầu óc cũng trở nên tỉnh táo.
Trong một tiếng Tang Ninh không nhận điện thoại của anh ta, anh ta mới nhận ra đây không phải lần đầu tiên Tang Ninh đối xử với anh ta như vậy.
Tô Dương sắp xếp lại tuyến thời gian.
Mấy tháng trước thái độ của Tang Ninh đối với anh ta đã thay đổi. Trước đó cô chưa từng quấy rầy công việc của anh ta, càng sẽ không làm phiền anh ta lúc nửa đêm.
Nhưng mấy tháng nay Tang Ninh thường làm chuyện này không nói, hợp đồng và công việc hứa cho anh ta cũng chỉ hứa miệng suông chứ không làm. Thậm chí kết hợp với lần nói mua giày hàng hiệu cho anh ta, cô cũng nói với anh ta là không có hàng nên đang tìm người mua lại cho anh ta, đến bây giờ cô còn chưa tặng cho anh ta.
Càng nghĩ Tô Dương càng tức.
Anh ta gọi điện cho Trương Duy Thành, nói chắc chắn là Tang Ninh không thích anh ta nữa, chỉ là đang đùa cợt anh ta.
Trương Duy Thành tức giận: “Cậu nói như vậy quả thật cũng có lý. Trước đó tôi còn tưởng Tang Ninh mua lại Tinh Thái là vì cậu, bây giờ nhìn lại, rõ ràng là cô ta muốn đóng băng hoạt động của cậu.”
Tô Dương cau mày: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”
Trương Duy Thành: “Cùng lắm thì không nể mặt nữa.”
Gần đây anh ta cũng không sống nổi ở công ty, Tô Dương không làm việc, người đại diện như anh ta nửa bước khó đi.
Hai nghệ sĩ khác trong tay anh ta cũng không nghe lời, còn không kiếm được tiền.
Trương Duy Thành suy nghĩ rồi trầm giọng: “Tô Dương, cậu hỏi lại Tang Ninh xem, rốt cuộc có còn thích cậu và muốn giúp đỡ cậu không? Nếu cô ta lại phớt lờ cậu thì cậu cứ uy hiếp cô ta. Bây giờ không phải cô ta đã tiến vào giới giải trí rồi sao? Cậu vạch trần những chuyện trước kia của hai người, để tôi xem cô ta còn tiếp tục sống trong giới này kiểu gì.”
Nghe nói như thế, Tô Dương hỏi ngược lại: “Vậy tôi làm sao giờ?”
Nếu làm như vậy thật thì tiền đồ của anh ta cũng bị hủy.
Đối với chuyện như vậy, Tô Dương vẫn còn một chút lý trí duy nhất còn lại.
Trương Duy Thành: “Cho dù cậu không làm vậy, cậu cũng không còn tiền đồ nữa, cậu không thấy vậy sao?”
Anh ta nhắc nhở Tô Dương: “Cậu đừng quên, cậu cũng có rất nhiều nhược điểm nằm trong tay Tang Ninh. Nếu bị cô ta phản tướng nhất quân*, chẳng bằng cá chết lưới rách với cô ta.”
*phản tướng nhất quân: khi đang nắm được ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình lại nghịch chuyển.
Trực giác của Tô Dương nghĩ vụ mua bán này không có lời.
Nhưng ngay vào lúc này, anh ta không có sự lựa chọn nào tốt hơn.
Khi anh ta đang do dự, Trương Duy Thành bỗng nhiên nói: “Lúc trước tôi có ăn cơm với tổng giám đốc Tiền giải trí Thiên Cơ, cậu còn nhớ ông ta không?”
Tô Dương ngừng một lát, có chút ấn tượng với người này.
Trương Duy Thành: “Ông ta luôn nhắc tới cậu với tôi, hỏi tôi chừng nào cậu chấm dứt hợp đồng với công ty, ông ta muốn ký với cậu.”
Tô Dương nhớ người này từng nói chuyện với mình, anh ta lạnh lùng nói: “Anh đang nghĩ gì thế, tôi không thể…”
Lời anh ta còn chưa nói hết đã bị Trương Duy Thành ngắt lời: “Tô Dương, điều kiện có thể bàn lại. Tổng giám đốc Tiền chưa từng ép buộc, chẳng qua ông ta cảm thấy cậu không nên ngừng lại tại đây, nên muốn cho cậu một sân khấu lớn hơn.”
Tô Dương im lặng.
Trương Duy Thành: “Tự cậu suy nghĩ thật kỹ, là bằng lòng bị Tang Ninh chơi đùa như khỉ, sau đó bị công ty đóng băng hoạt động hay là tới bên tổng giám đốc Tiền.”
Nghe lời này của Trương Duy Thành, Tô Dương có hơi động lòng.
Anh ta định mở miệng thì nhìn thấy tin nhắn Tang Ninh gửi cho mình.
Anh ta vừa nhìn: “Tang Ninh nhắn lại cho tôi rồi.”
Trương Duy Thành: “Cậu hỏi cô ta rốt cuộc muốn làm gì trước.”
Tô Dương: “Ừm.”
Nếu Tang Ninh vẫn phớt lờ mình, vậy anh ta lập tức chấm dứt hợp đồng.
Cúp điện thoại, Tô Dương mở tin nhắn của Tang Ninh ra trả lời lại.
Tang Ninh: [Thật sao? Em không nghe nói.]
Tô Dương: [Em thật sự chưa nghe nói?]
Tang Ninh: [Đúng rồi, có điều bọn họ đổi người thì chắc cũng có lý do.]
Cô nói thẳng với Tô Dương: [Gần đây tin tức tiêu cực của anh quá nhiều, nên nhãn hàng không muốn chọn anh. Tô Dương, anh nên suy nghĩ cho lợi ích của công ty.]
Nhìn thấy lời này, Tô Dương lập tức nổi giận.
Anh ta gọi điện cho Tang Ninh, nghiến răng nghiến lợi: “Tang Ninh, cô đừng cho rằng tôi không biết cô đang đùa tôi.”
Tang Ninh: “Em không có.”
Tô Dương hừ lạnh: “Tôi không phải thằng ngu, trước đó cô không có đối xử với tôi như vậy.” Anh ta chất vấn cô: “Có phải cô thích Bùi Tây Lâm rồi không?”
“…?”
Tang Ninh chớp mắt mấy cái, không hiểu mạch não của người này cho lắm.
Cô không giúp anh ta, không thích anh ta thì chính là thích Bùi Tây Lâm sao?
Không đợi Tang Ninh mở miệng, Tô Dương uy hiếp: “Được, cô bất nhân với tôi thì đừng trách tôi bất nghĩa.”
Anh ta lạnh lùng bảo: “Tôi không để cho cô ngồi lên đầu lên cổ tôi mãi đâu, cô cứ chờ đó. Rồi sẽ đến ngày cô gặp quả báo.”
Nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, Tang Ninh cố gắng kiềm chế bản thân không chửi thẳng mặt anh ta là đồ ngu.
Người này điên nặng lắm rồi.
Cô mắng xong lại mau chóng gọi điện kể mọi chuyện về Tô Dương cho Văn Khê nghe.
Cô cũng đã đoán trước được phản ứng của Tô Dương khi biết hợp đồng phát ngôn mình theo đuổi rơi vào tay đối thủ, chỉ là không ngờ anh ta lại nổi nóng đến mức đấy.
Văn Khê nhanh chóng trả lời: “Chị biết lý do anh ta làm vậy, mấy hôm trước tổng giám đốc Quý kể với chị rằng, đã thấy người đại diện của Tô Dương ăn cơm cùng tổng giám đốc Tiền của giải trí Thiên Cơ, có lẽ anh ta chuẩn bị đổi công ty rồi.”
Tang Ninh: “Tổng giám đốc Tiền sao?”
Văn Khê: “Có lẽ em chưa biết, ông ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Nếu Tô Dương muốn đi, chị có thể giúp anh ta một tay.”
Tang Ninh: “Em toàn tâm toàn ý giao vụ này cho chị Khê xử lý.”
Văn Khê: “Ừ, cứ tập trung quay chương trình tạp kĩ đi. À đúng rồi, ngày mai công ty sẽ chính thức công bố hình ảnh của em.”
Tang Ninh: “Sao nhanh vậy chị?”
Văn Khê: “Thế là chậm rồi đó, ngày mai chị sẽ đăng weibo xác nhận thông tin, đồng thời tag tên em vào luôn.”
Tang Ninh: “Vâng ạ.”
Cô tin tưởng Văn Khê sẽ xử lý tốt những vấn đề liên quan đến Tô Dương.
Danh hiệu người quản lý xuất sắc nhất mà cô ấy nhận được suốt bao nhiêu năm qua đâu chỉ để cho có.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Văn Khê mở lại tài khoản ưeeibo đã đóng bụi vì thời gian dài không có bài đăng mới.
Tài khoản cũ của cô ấy có hơn hai triệu người theo dõi.
Còn nhiều hơn số lượng fan hâm mộ của phần lớn nghệ sĩ trẻ hiện giờ.
Quan trọng hơn, tất cả những người nằm trong vòng bạn bè của cô ấy đều là các đạo diễn và nghệ sĩ tiếng tăm lừng lẫy.
Sau khi đăng nhập vào tài khoản, Văn Khê không vội follow Tang Ninh, cũng không đăng trạng thái mới.
Cô