Chương 18: Đu thầy Bùi với chị đi
Im lặng một hồi lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tang Ninh khẽ chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Chị Dương Tâm, chị là... fan của thầy Bùi sao?”
“Đúng vậy.” Dương Tâm nhìn cô: “Em không biết à?”
Tang Ninh biết Bùi Tây Lâm là mẫu người lý tưởng của cô ấy, nhưng cô không biết tình yêu của cô ấy dành cho Bùi Tây Lâm lại là tình yêu của người hâm mộ dành cho thần tượng.
Nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của cô, Dương Tâm thì thầm: “Trước đây em thực sự không phải người trong giới này sao?”
Tang Ninh nghĩ một chút: “Em không thể nói phải được.”
Cô cũng rất thẳng thắn: “Trước đây em cũng từng đu idol.”
Dương Tâm: “Đu ai?”
Tang Ninh: “Một thần tượng nhỏ bé ra mắt trong một show sống còn, có thể chị không biết đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe vậy, trong mắt Dương Tâm lóe lên ham muốn hóng hớt: “Nhưng em không nói, chắc chắn chị không biết.”
Nói xong, cô ấy liếc nhìn camera trong phòng, thấp giọng nói: “Chúng ta gỡ mic ra rồi hẵng nói.”
Nghe thấy những lời của Dương Tâm, đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình camera trong phòng của họ.
Nhìn thấy hai người bọn họ cởi mic ra, anh ta cau mày: “Ai sắp xếp cho Dương Tâm - một người đã có kinh nghiệm lão làng tham gia các chương trình tạp kỹ, đến đây vậy?”
Các nhân viên khác im lặng.
Trợ lý đạo diễn trầm tư một lát, nhắc nhở: “Đạo diễn Trương, cô ấy là do anh chỉ đích danh mời mà.”
Dương Tâm là một nữ diễn viên, nhưng cô ấy là một diễn viên rất cởi mở khi tham gia các chương trình truyền hình. Cô ấy có thể tiếp lời dẫn dắt câu chuyện, cũng có thể mở màn câu chuyện, không hề chảnh chọe.
Ngoại trừ có hơi thận trọng lúc ban đầu, còn những thời điểm khác đều mang lại rất nhiều chủ đề và độ hot cho show.
Đạo diễn Trương không thể nghe được hai người đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn hai cái đầu chụm vào nhau mà trong lòng vô cùng hối hận.
Sau khi tháo mic ra, Tang Ninh nói với Dương Tâm sự thật rằng trước đây cô từng là một fan hâm mộ của Tô Dương.
“Người này chị thật sự không biết.” Dương Tâm lấy điện thoại ra: “Để chị search thử xem trông như thế nào.”
Nhìn thấy ảnh của Tô Dương, Dương Tâm liếc Tang Ninh và đề nghị: “Anh ta không đẹp trai bằng thần tượng của chị, hay là em trèo tường* đi?”
* Dựa vào câu thành ngữ Trung Quốc là “ 红杏出墙 - hồng hạnh xuất tường” để lấy từ “出墙 - xuất tường” – 爬墙 trèo tường để miêu tả hành động của fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác.
Tang Ninh: “?”
Vẻ mặt Dương Tâm chân thành gửi lời mời đến cô: “Đến làm fan của thầy Bùi đi, rất có thể diện đấy.”
“...”
Tang Ninh không nói nên lời, sau khi nhận ra cô ấy đang nghiêm túc thì khéo léo từ chối: “Em không thể làm được. Em từ bỏ đu idol rồi. Em đã bị việc đu idol làm cho tổn thương đến tận cùng.”
Dương Tâm: “Sao lại nói thế?”
Tang Ninh không thể giải thích chi tiết cho cô ấy, chỉ mơ hồ nói: “Vì mệt rồi, không muốn đu nữa.”
Nghe điều này, Dương Tâm bày tỏ sự thấu hiểu.
“Đu idol nhỏ còn mệt hơn so với đu thầy Bùi.” Cô ấy vỗ vỗ vai Tang Ninh, thân thiết nói: “Sau này nếu em còn muốn tiếp tục đu idol thì cứ theo chị đu thầy Bùi.”
“...”
Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ của mình tán gẫu, trong giờ nghỉ trưa, sự xa lạ và ngại ngùng trong buổi đầu gặp mặt đã tan biến.
Tang Ninh phát hiện ra Dương Tâm không hề mưu mô như những người bên ngoài nói. Cô ấy là một người tương đối thẳng thắn, lúc nói chuyện cũng không suy nghĩ gì. Cô rất thích qua lại và kết bạn với kiểu người này.
…
Sau giờ nghỉ trưa, tổ đạo diễn giao nhiệm vụ cho mọi người.
Do đây là thiết kế của một chương trình tạp kĩ chậm, đương nhiên nhiệm vụ sẽ không quá khó khăn. Thị trấn Tây Lâm là một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi núi và biển, cuộc sống ở đây rất thoải mái và nhàn nhã. Quang cảnh tự nhiên, gió cũng tự nhiên, khiến người ta có thể thoải mái hòa mình vào, cũng có thể khiến khách vãng lai hưởng thụ được sự thư thả cả bên trong lẫn bên ngoài do nơi đây mang lại.
Vào buổi chiều, mặt trời ở thị trấn Tây Lâm vẫn rất gay gắt.
Để mọi người làm quen, tổ chương trình đã thực hiện một trò chơi nhỏ có thể chơi trong phòng khách.
“Có phần thưởng không?” Vừa nghe thấy có trò chơi, phản ứng đầu tiên của Dương Tâm chính là hỏi về phần thưởng.
Đạo diễn: “... Thưởng nguyên liệu nấu ăn buổi tối.”
Vạn Lãng: “Có cái gì?”
Đạo diễn: “Mọi người muốn gì?”
Vạn Lãng liếc mắt nhìn mọi người, suy nghĩ một chút: “Tôi muốn thịt.”
Mọi người đều là động vật ăn thịt.
Đạo diễn: “Nếu thắng thì tôi sẽ đưa cho.”
Tất cả mọi người: “...”
Nhiệm vụ rất đơn giản, là trò bạn diễn tôi đoán thường thấy trong các chương trình tạp kỹ.
Trò chơi này không chỉ có thể chơi trong nhà mà còn cho phép mọi người làm quen với nhau nhanh hơn.
Năm người thay phiên nhau diễn rồi đoán, đoán trúng càng nhiều thì càng kiếm được nhiều nguyên liệu.
“Đoán đúng một câu sẽ được thưởng một nguyên liệu à?” Dương Tâm dò hỏi.
Đạo diễn: “Năm câu một phần.”
Nghe xong, Tang Ninh không nhịn được nói: “Các anh cũng quá keo kiệt rồi.”
Đạo diễn: “…”
Mặc dù mọi người không hứng thú với trò chơi này lắm nhưng họ vẫn phải chơi.
Tổ chương trình cần có nội dung để phát sóng, nếu tất cả đều từ chối thì chương trình sẽ không còn gì để xem nữa.
Im lặng vài giây.
Vạn Lãng nói: “Ai làm trước?”
Dương Tâm: “Chơi đoán số đi? Người thua làm trước.”
Những người còn lại không có ý kiến gì.
Nhưng Tang Ninh không ngờ rằng mình lại đoán dở như vậy.
Cô là người thua đầu tiên.
Người thua thứ hai là Giản Mạnh Hạ.
Khi hai người chạm mắt với nhau, cô có thể cảm nhận rõ Giản Mạnh Hạ đang cau mày.
Tang Ninh cảm nhận được cảm xúc của đối phương rất chính xác, trực giác mách bảo rằng Giản Mạnh Hạ không thích cô lắm.
Hai người bất đắc dĩ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Tang Ninh chưa kịp lên tiếng, Giản Mạnh Hạ đã nói: “Cô cứ diễn đi, để tôi đoán.”
Tang Ninh không phản đối.
Dương Tâm ở bên cạnh khuấy động bầu không khí: “Mau lên, mau lên, mau lên, tôi muốn xem Ninh Ninh thể hiện.”
Tang Ninh cười rạng rỡ.
Bạn diễn tôi đoán, đòi hỏi có sự hiểu ngầm nhất định giữa người diễn và người đoán. Có thể nói, Tang Ninh và Giản Mạnh Hạ không có chút ăn ý ngầm nào, sau mười câu hỏi, Giản Mạnh Hạ chỉ đoán đúng hai câu.
Tất nhiên, không giành được một nguyên liệu nào.
Nhóm thứ hai là Dương Tâm và Vạn Lãng.
Hai người đã biết nhau từ trước, hợp tác trả lời đúng tám trên mười câu hỏi và giành được một con gà.
Đạo diễn: “Một hiệp nữa.”
Giản Mạnh Hạ sa sầm nét mặt nói: “Tôi sẽ làm cùng em trai.”
Mạnh Chiêu Nhiên là người nhỏ nhất trong số năm người bọn họ, cậu ta còn nhỏ hơn Tang Ninh vài tuổi. Cậu ta không phải là một diễn viên, mà là một thần tượng ca hát.
Mạnh Chiêu Nhiên sửng sốt, thì thầm: “Chị Mạnh Hạ, em chưa từng học diễn xuất.”
Cậu ta sợ rằng mình sẽ không thể hiện tốt.
Giản Mộng Hạ liếc cậu ta một cái, có ý chỉ điểm: “Diễn viên bây giờ cũng không học diễn xuất, em chỉ cần biểu đạt những gì cần biểu đạt là được.”
Đột nhiên Tang Ninh cảm thấy những lời của cô ta là nhằm vào mình.
Nhưng cô không tức giận, bởi vì những gì Giản Mạnh Hạ nói là sự thật.
Ngược lại, Dương Tâm nghe vậy liền ho một tiếng: “Chị Mạnh Hạ nói đúng.” Cô ấy tươi cười giải thích: “Ninh Ninh cũng không xuất thân từ lớp chuyên ngành, nhưng vừa rồi biểu diễn cũng rất tốt, chỉ là chúng ta mới gặp nhau, không ăn ý nên không đoán trúng mà thôi.”
Những lời của cô ấy đã giải vây cho cả Tang Ninh và Giản Mạnh Hạ.
Sau khi chơi vài vòng, mọi người đều giành được nguyên liệu cho bữa tối.
Thấy mọi người đã có chút mệt mỏi, đạo diễn suýt chút nữa không nhẫn tâm giao cho mọi người nhiệm vụ mới. Nhưng suýt chút nữa là suýt chút nữa, nhiệm vụ mới nên giao vẫn sẽ phải giao thôi.
Trong chương trình của họ, mỗi mùa có một nhiệm vụ chính.
Mùa trước tại một ngôi làng miền núi xa xôi, bọn họ đã xây dựng một căn nhà gỗ để có thể ngắm sao. Tất cả là do khách mời thường trực và khách mời tạm thời hoàn thành. Hơn nữa tại thị trấn Tây Lâm này, nhiệm vụ cuối cùng mà đạo diễn đưa ra là bảo bọn họ mở một cửa hàng hoa.
Bởi vì có rất nhiều loài hoa đẹp ở thị trấn Tây Lâm.
Nghe thấy nhiệm vụ này, cả nhóm Tang Ninh chết lặng.
Năm người, chỉ trong 20 ngày phải mở một cửa hàng hoa sao?
Đạo diễn: “Có khách mời tạm thời, ngày mai sẽ đến.”
“Là ai thế?” Dương Tâm tò mò.
Thấy dáng vẻ hóng hớt của cô ấy, đạo diễn khẽ ậm ừ: “Mai sẽ biết thôi.”
Dương Tâm “xùy” một tiếng và hỏi: “Đạo diễn, nếu anh có thể mời thần tượng