Phòng khách, Hạ Hoài Thụy đang bận chơi game với Tô Hoàn.
Vũ Úc Lan lấy ra dĩa trái cây đã chuẩn bị từ sớm, đặt lên trên bàn phòng khách, cười nói với Hạ Hoài Thụy: "Hoài Thụy, đừng rũ bạn chơi game, chơi nhiều hại mắt."
"Dạ, con đã biết mommy."
Hạ Hoài Thụy vẫy vẫy tay: "Người lớn nói chuyện phiếm đi, đứng lo cho tụi nhỏ chúng con."
Vũ Úc Lan dở khóc dở cười nhìn Hạ Hoài Thụy.
Tô Hoàn rất có lễ phép, nói với Vũ Úc Lan: "Dạ con cảm ơn cô."
Tô Hoàn còn chưa tới thời kỳ vỡ giọng, giọng bé giống như giọng thiên sứ trên trời, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Vũ Úc Lan.
Vũ Úc Lan cảm giác cô sắp bị sự đáng yêu này giết chết rồi, Tô Hoàn thật là nhà con nhà người khác mà, ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại lễ phép. Tuy rằng thoạt nhìn có hơi quái gở, nhưng đây cũng không phải là vấn đề lớn.
Vũ Úc Lan cảm giác lập trường của bản thân thật không kiên định, chỉ nhìn Tô Hoàn thôi, cô cũng muốn duy trì Vũ Úc Đông lấy Tô Tịch Nhược.
Con của hai người chỉ cần có một nửa đáng yêu như Tô Hoàn, cô đã cảm thấy đời này của em trai mình thật sự hoàn mỹ.
Phòng khách bị hai đứa nhỏ chiếm cứ, ba người lớn ngồi ở nhà ăn, Vũ Úc Đông tự động rót nước cho Tô Tịch Nhược.
Vũ Úc Lan đứng ở trước cửa nhà ăn nhìn hai người bọn họ.
Thẳng thắn mà nói, nếu không tính đến chuyện có con riêng, thì Tô Tịch Nhược vô cùng ưu tú.
Làn da trắng, tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, khí chất ưu nhã, có loại xinh đẹp đan xen giữa quyến rũ và dịu dàng.
Cử chỉ hào phóng khéo léo, có lễ phép, hiểu tiến lui, cũng xứng đôi với em trai cô. Tuy rằng mang theo một đứa con trai chín tuổi, em trai cô sẽ làm cha dượng người ta, nhưng ...
Vũ Úc Lan nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng đáng yêu muốn mạng của Tô Hoàn, thở ra một hơi, tỏ vẻ đầu hàng.
Cô đồng ý chấp nhận ánh mắt của Vũ Úc Đông.
Vũ Úc Lan cũng đi đến bàn ăn ngồi xuống, nói cười với Tô Tịch Nhược: "Nghe Úc Đông nói em sắp đi quay chương trình gameshow, lo lắng không thể chăm sóc Tô Hoàn?"
Tô Tịch Nhược do dự: "Dạ ... Nhưng em có thể để Tiểu Hoàn ở chỗ mẹ em."
"Đừng làm phiền người lớn."
Vũ Úc Lan nói: "Người lớn nên hưởng thanh nhàn hạnh phúc, để Tô Hoàn đến đây chơi với Hoài Thụy đi. Chị rất thích Tô Hoàn, vô cùng hoan nghênh bé tới nhà. Nói không chừng có mặt bé Hoài Thụy còn có thể ít chơi lại và tập trung vào việc học tập."
Tô Tịch Nhược lập tức lắc đầu: "Quá làm phiền chị, không tốt, em sẽ bàn chuyện này với Tô Hoàn sau."
"Không phiền."
Vũ Úc Đông cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng khuyên: "Chị của anh rất thích trẻ con, vẫn luôn cảm thấy Hoài Thụy có một mình quá cô đơn, em hãy để Tô Hoàn đến chơi chung với Hoài Thụy đi, như vậy lúc em quay ở bên ngoài cũng không cần lo lắng, mà hai đứa nhỏ còn có bạn chơi chung."
Tô Tịch Nhược cảm thấy có chút buồn cười: "Sao em có cảm giác hai người đều đang cố khuyên nhủ em?"
Sao cô lại có cảm giác trái phải bị tấn công sắp chống đỡ không được?
"Bởi vì tụi chị đều cảm thấy cách làm như vậy là hợp lý nhất." Vũ Úc Lan mỉm cười nói.
"Nhưng ... Như vậy không tốt lắm ..."
Tô Tịch Nhược cảm thấy bản thân kẹp ở giữa hai người, gian nan cầu sinh tồn: "Không thể làm phiền chị như vậy, chăm sóc hai bé trai rất mệt."
"Không sao đâu."
Vũ Úc Đông lại khuyên tiếp: "Tô Hoàn rất hiểu chuyện, đứn nói tới chăm sóc, nói không chừng chị của anh còn muốn cảm ơn thằng bé vì luyện ra thói quen học tập cho Hoài Thụy."
Vũ Úc Lan phối hợp gật đầu: "Đúng vậy."
Tô Tịch Nhược: " ... "
Cảm giác nói không lại, đối diện hai cái miệng đầy ly do kia một mình cô đấu không lại, thế đơn lực mỏng, quả thực ...
Cuối cùng, cô một mình chiến đấu hăng hái không có kết quả, đành giơ tay chấp nhận đầu hàng, đồng ý lời đề nghị của Vũ Úc Lan.
Thẳng thắn mà nói, Tô Hoàn ở lại nhà bạn học cô không lo lắng, học sinh tiểu học thường xuyên ở lại nhà bạn học qua đêm là chuyện bình thường, nhưng một ở lại ở hơn mười ngày, cô vẫn là có chút băn khoăn.
Nhưng hai người đối diện này, thậm chí bao gồm Hạ Hoài Thụy đều tới khuyên cô, Tô Hoàn lại không phản đối, cô bắt buộc phải gật đầu đồng ý.
Thấy thuyết phục được Tô Tịch Nhược, Vũ Úc Lan đi vào phòng bếp nấu cơm, Tô Tịch Nhược tự giác không thể có sẵn chờ ăn, cũng muốn đi giúp đỡ.
Cô đi ngang qua Vũ Úc Đông, anh duỗi tay giữ cô lại.
Bàn tay người đàn ông to lớn ấm áp cầm lấy tay nhỏ của cô
Vũ Úc Đông màu da hơi thâm, so với làn da trắng nõn của cô càng có sức quyến rũ. Tay hai người nắm ở bên nhau, hình thành thị giác tương phản vô cùng rõ ràng.
Cô ngơ ngẩn.
Vũ Úc Đông lập tức buông tay, nhỏ giọng dịu dàng mà nói: "Xin lỗi, nhất thời sốt ruột."
Tô Tịch Nhược bị nóng một chút, phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói: "Không sao, em muốn đi vào bếp giúp chị."
"Không cần."
Vũ Úc Đông mỉm cười, cũng từ ghế trên đứng lên, vô tình kéo gần khoảng cách, anh cúi người nhìn cô: "Những lúc chị anh nấu cơm không thích người khác đặt chân vào bếp, chúng ta ở bên ngoài chờ thì tốt rồi."
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ toàn thân cô.
Thuộc về hơi thở đàn ông rất có cảm giác áp bức đánh úp lại, tim cô đập có hơi nhanh.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô: "À, ờ, nếu không cần em giúp thì thôi vậy."
Cô cố ý ngồi lại vị trí cũ, Vũ Úc Đông tới gần cô vài bước, trực tiếp giúp cô kéo ghế ra sau: "Em ngồi đi."
Anh luôn mỉm cười, nhìn gần thật sự vô cùng gợi cảm.
Tô Tịch Nhược không cốt khí, chống đỡ không được, nhanh chóng quay đầu sang nơi khác.
Vũ Úc Đông cười hỏi: "Sao em không dám nhìn anh, anh nhìn đáng sợ lắm sao?"
Tô Tịch Nhược: "Không phải ... Em ... Em ... Ai nói em không dám nhìn anh."
Cô vừa nói, chuyển đầu nhìn chằm chằm vào Vũ Úc Đông.
Vũ Úc Đông kéo ghế bên cạnh gần vị trí của cô ngồi xuống, dùng giọng dịu dàng bắt đầu nói chuyện phiếm với cô: "Chán ghét anh sao?"
Bên môi người đàn ông vẫn giữ nguyên nụ cười gợi cảm chết người kia.
Tô Tịch Nhược lắc đầu theo bản năng: "Tại sao anh lại hỏi em vấn đề này?"
"Sợ mấy ngày gần đây anh quấy rầy em quá nhiều, làm em cảm thấy phiền."
Vũ Úc Đông cười cười, nói tiếp: "Em không chán ghét anh là được."
"Không, không chán ghét."
Tô Tịch Nhược nói: "Anh giúp em nhiều như vậy, tại sao em lại chán ghét anh kia chứ."
"Vậy là tốt rồi."
Nói đến nơi đây, hai người đều im lặng.
Không biết tại sao, trận im lặng này cũng không có xấu hổ, ngược lại trong không khí đều nổi lơ lửng hơi thở ái muội.
Như có cái gì đó đang ấp ủ lên men.
Tô Tịch Nhược không được tự nhiên, hơi hơi cúi đầu.
Không biết từ khi nào ngón tay của Vũ Úc Đông đã bò tới gần gương mặt của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua mặt cô, mang theo máy sợi tóc, vuốt ra sau tai cô.
Tô Tịch Nhược chỉ cảm thấy nơi bị ngón tay Vũ Úc Đông vuốt ve qua như là bị bỏng, cô nhanh chóng nhích người ra sau.
Vũ Úc Đông vẻ mặt xin lỗi: "Xin lỗi, anh chỉ là thấy có mấy sợi tóc dính trên mặt em nên mới ..."
Tô Tịch Nhược nghi ngờ nhìn anh, cảm thấy quái lạ, thật sự là như vậy sao?
Nhưng cô cũng không dám hỏi, nhò giọng trả lời: "Cảm ơn."
Trên mặt trắng như sứ của cô hiện tại nhiễm một màu đỏ ửng vô cùng rõ ràng.
Vũ Úc Đông nhìn thấy cô phản ứng, mắt sáng rực lên.
Tô Tịch Nhược không chán ghét anh.
Không chỉ có không chán ghét, thậm chí còn bởi vì sự đụng chạm của anh mà đỏ mặt.
Đây còn không phải đại biểu ... Anh rất có hy vọng?
Vũ Úc Đông cảm thấy, anh có thể thử nghiệm thông qua chương trình gameshow sắp tới.
Vẫn luôn ở phòng bếp làm phông nền, khổ bức nấu cơm. Vũ Úc Lan: " ... "
Mỗi lần đều bị thằng em phá đám, thật ra cô cũng không có tật xấu mỗi lần nấu cơm không thích có người khác đặt chân vào bếp, tất cả chỉ vì thằng nhóc Vũ Úc Đông muốn ở chung một chỗ với người trong lòng nên hố bà chị của nó thôi.
Đúng thật là có vợ quên chị.
***
Năm ngày sau, Tô Tịch Nhược gửi Tô Hoàn đến nhà Vũ Úc Lan.
Tô Hoàn bậm chặt môi nhỏ, trong ánh mắt toàn là không tha, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói vói Tô Tịch Nhược: "Mẹ đi làm đi, không cần lo lắng cho em."
Tô Tịch Nhược cũng rất luyến tiếc con trai bảo bối, nhưng bất đắc dĩ người lớn phải muốn kiếm tiền, đành ôm Tô Hoàn nói: "Ngoan, mỗi buổi tối mẹ đều gọi video cho con, nhớ rõ bắt máy nha."
"Dạ." Tô Hoàn mở to một đôi mắt to đen nhánh, không chớp mắt nhìn Tô Tịch Nhược, bộ dáng nghiêm túc đáng yêu ngây người.
Tô Tịch Nhược hôn vài cái ở trên gương mặt trắng nõn của Tô Hoàn, sau đó mới đưa Tô Hoàn đi vào trong.
Hạ Hoài Thụy đã thức dậy từ sớm, đứng trước cửa chờ Tô Hoàn, vừa