Mộ Mộc Trần đen mặt.
Bởi vì người thứ nhất đến sân bay chính là anh, như vậy người chọn đầu tiên sẽ làm anh.
Tuy rằng trước sau cũng sẽ chọn phòng, là người thứ nhất chọn cũng không có gì không tốt, nhưng người thứ nhất ra mặt tóm lại có chút không được tự nhiên.
Mộ Mộc Trần vô cùng trực tiếp trừng mắt liếc mắt nhìn Tô Tịch Nhược, trừng đến Tô Tịch Nhược không thể hiểu được, chỉ có thể coi như tật xấu tự luyến của nam chủ Mộ Mộc Trần trong nguyên tác lại tái phát.
Bọn họ chọn phòng là muốn ghi hình quay tư liệu sống, Mộ Mộc Trần cũng không nói thêm gì, ánh mắt tùy ý nhìn vào bức ảnh thứ sáu.
Tính cách của Mộ Mộc Trần trong giới là lạnh lùng khó gần, cho nên anh không nói lời nào cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Khang Gia lười biếng kiến nghị: "Anh Mộ có thể chọn cái nào thuận mắt chút, dù sao em cảm thấy phòng nào cũng đều không tốt."
Tống Thời Nhược đi theo nhút nhát sợ sệt kiến nghị: "Có thể chọn một cái thoạt nhìn có dụng cụ gia đình."
Ngoài dự đoán chính là, Mộ Mộc Trần nghe được Tống Thời Nhược nói, không có quá nhiều phản ứng, chỉ là tùy ý cầm một tấm ảnh, nội dung là một cái sô pha lười.
Dù tổ tiết mục có hố người, thì sô pha lười cũng có thể nghỉ ngơi.
Kế tiếp, vài người bọn họ theo thứ tự lên chọn ảnh, lấy xong ảnh, tổ tiết mục kêu bọn họ tự rinh va li đặt ở lầu hai.
Ra tới hơn mười ngày, Tô Tịch Nhược nâng va li 26 tấc, cảm giác hơi năng.
Tổ tiết mục thuê khách sạn không lớn, không có thang máy, lên lầu xuống lầu toàn dựa vào cầu thang lầu gỗ, vô cùng phục cổ.
Tô Tịch Nhược thử lấy hết sức nhấc va li lên lầu, Vũ Úc Đông không biết khi nào đi đến phía sau cô, dễ như trở bàn tay nâng va li của cô lên cầu thang lầu gỗ: "Để anh giúp em."
"Không cần, anh còn có ..."
Giọng nói của cô biến mất.
Bởi vì cô nhìn thấy tay trái tay phải Vũ Úc Đông mỗi bên rinh một cái va li, bước chân ổn định chắc chắn lên lầu.
Cơ bắp lớn nhỏ trên cánh tay anh nổi lên, xuyên thấu qua vật liệu may mặc hơi mỏng, mơ hồ phác hoạ ra đường cong quyến rũ.
"Wow."
Miêu Tiểu Mỹ tính cách hoạt bát, trực tiếp làm mặt quỷ nói với Tô Tịch Nhược: "Bạn trai *lực max nha."
*lực max: tiếng lóng, có nghĩa là sức lực không giới hạn.
Tô Tịch Nhược: "A, haha."
Vũ Úc Đông sức lực rất lớn, như hàng năm ngâm mình ở phòng tập thể thao, luyện ra một cơ thể đầy cơ bắp.
Vũ Úc Đông nhẹ nhàng tự nhiên mà giúp Tô Tịch Nhược rinh va li lên lầu hai, không đỏ mặt, chỉ là ẩn ẩn có chút thở hổn hển thôi.
Lầu hai có sáu cái phòng, trên cửa phòng có dán ảnh chụp, mỗi người cầm ảnh đối chiếu tìm phòng. Tô Tịch Nhược chọn chính là phòng có nệm mỏng. Dù sao phòng nào cũng có tệ, tùy tiện chọn cũng không sao, đẩy ra cửa phòng.
Sau đó cô phát hiện, phòng của cô không có giường.
Chỉ có ba cái đệm ngồi chia ba góc, có thể ngồi uống trà dưới mặt sàn gỗ, đến nỗi tấm niệm mỏng trên ảnh chụp ... Nó được đặt ở trong một góc phòng.
Tô Tịch Nhược: " ... "
Đúng là mỏng thiệt.
Quả nhiên tổ tiết mục ở đâu cũng đều giống nhau, không chỉnh người chơi thì không vui.
Trong phòng ngoại trừ ba cái đệm ngồi, thì trước sau như một, vô cùng đơn sơ.
Cô đẩy va li vào trong phòng, đang cân nhắc nên làm cái gì bây giờ, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Vũ Úc Đông hỏi cô: "Phòng của em ..."
Vũ Úc Đông đang nói thì dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy trong phòng Tô Tịch Nhược chỉ có ba cái đệm ngồi là nhìn sang trọng, nói không nên lời.
Nội dung trong bảng kế hoạch không viết sẽ cho người chơi ở mấy nơi tồi tàn như thế này!!!
Anh không chút do dự lấy một tấm khăn trải giường sạch sẽ từ trong phòng của mình ra, đưa cho Tô Tịch Nhược.
CAM của tổ tiết mục lúc này cũng đi theo lại đây.
Tô Tịch Nhược kỳ lạ nhìn nhóm người quay phim và hành vi của Vũ Úc Đông.
"Làm sao vậy?"
Có máy quay, nên có rất nhiều lời nói đều không tiện nói ra.
Vũ Úc Đông nhẹ nhàng bâng quơ nhìn đám người tổ tiết mục kia: "Nội dung có liên quan đến việc riêng tư của tôi không thể công chiếu."
Khổng Khải: "Được, tôi đã biết."
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn Vũ Úc Đông: "Anh nói cắt, thì đạo diễn có thể cắt sao?"
Vũ Úc Đông gật đầu.
Tô Tịch Nhược cúi đầu bội phục: "Nhân viên của công ty giải trí Vũ Dã đãi ngộ thật tốt, còn có thể làm tổ tiết mục nghe lời như vậy."
Khổng Khải: " ... "
Đây là đãi ngộ mà một nhân viên bình thường nên có sao, xin đừng hiểu lầm có được không!
Vũ Úc Đông giao khăn trải giường cho Tô Tịch Nhược: "Em trải lên nằm sẽ đỡ đôi chút."
Cô nhớ rõ Vũ Úc Đông chọn chính là tấm ảnh chụp khăn trải giường và vỏ chăn, nên không tiếp nhận đồ vật, hỏi câu: "Trong phòng anh còn có cái gì?"
"Ờ, có chăn."
"Chăn, có giường sao?"
"Không có."
Vũ Úc Đông sắc mặt không thay đổi trả lời: "Ngủ dưới đất."
Tô Tịch Nhược lập tức đẩy khăn trải giường lui trở về: "Anh ngủ dưới đất, cần tấm khăn trải giường này hơn em, đừng để bị cảm lạnh."
"Không sao."
Vũ Úc Đông không dấu vết đi vào trong phòng Tô Tịch Nhược, trực tiếp đặt khăn trải giường đặt trên nệm mỏng: "Sức khỏe của anh rất tốt, huyết khí tràn đầy, sẽ không cảm lạnh."
Anh nói, lôi kéo tay Tô Tịch Nhược dán lên trên cơ bắp của mình. Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa Tô Tịch Nhược và anh đã bị anh vô hình rút ngắn lại, lòng bàn tay dán lên cơ bắp không thể bỏ qua nhiệt độ nóng bỏng, còn hơi hơi nhảy lên như đang chào hỏi cô.
Tô Tịch Nhược giật mình, giật tay về, không được tự nhiên nhìn sang nơi khác.
Vũ Úc Đông nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, không có nhìn thấy bất kỳ biểu tình bài xích nào trên mặt của cô, chỉ nhìn thấy cô đang ngượng ngùng, gương mặt trắn như sứ, mang theo một lớp màu đỏ.
Hình như cô không bài xích sự đụng chạm từ anh, liệu đó có phải tín hiệu đại biểu ... Cô không chán ghét anh?
Nếu lại nghĩ thêm, anh làm chuyện như vậy đối với một người con gái, đối phương lại không có trách anh, có phải anh có thể cho rằng ... Có lẽ cô ấy có chút thích anh, nhưng bản thân lại không tự biết hay không?
Vũ Úc Đông nghĩ tới đó, bỗng nhiên tràn ngập hứng thú đối với hành trình sắp tới của gameshow.
Anh dịu dàng nói: "Khăn trải giường cứ đặt ở phòng của em trước, còn có yêu cầu gì cứ nói với anh."
"A, được."
Khổng Khải làm phông nền làm thật lâu: " ... "
Anh nói mà, ông chủ lớn đâu có rảnh dữ mà đến quay chương trình game show.
Thì ra là dựa vào chương trình tán gái!!!
Ông chủ lớn đầu tư vào chương trình chủ yếu chỉ để tán gái, chẳng lẽ đây là thủ đoạn mới trong giới nhà giàu sao?
Ông chủ lớn chính là ông chủ lớn, thủ đoạn quá cao siêu, bội phục.
Mệt anh còn tưởng sử dụng hình ảnh của Vũ Úc Đông tới tuyên truyền cho chương trình, ai dè ..
Hiện tại ông chủ lớn có đồng ý để anh sử dụng hình ảnh hay không đều không nhất định.
Thật ra dựa vào mình Vũ Úc Đông đã đủ đô, không nói đến vấn đề tiền, nhưng giang sơn Vũ thị còn có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa.
Nhan sắc kia ... Chặc, chặc, chặc, tìm khắp giới giải trí cũng không có địch thủ, một người chỉ dựa vào mặt kiếm tiền là có thể so sánh với sao hạng A, có thể làm một đám fans mỗi ngày ở cổng tập đoàn Vũ thị lêu ông xã ...
Người như vậy, trở thành khách quý thần bí của tổ tiết mục, nhất định là một quả bom ratings.
Nhưng hiện tại xem ra ...
A ...
Khổng Khải chỉ có thể thở dài mà tức.
Sáu người nhanh chóng sắp xếp xong va li, chuẩn bị xuống phía dưới chơi trò thân phận.
Nói là đoán thân phận, nhưng trong ba khách thần bì, thì có hai tính toán xuất đạo, phân đoạn trò chơi đoán chức vụ nghề nghiệp này chỉ có thể nâng cao nhiệt độ tên tuổi của bọn họ lên thêm một bậc mà thôi.
Nếu thật sự có người thần bí, thì chỉ có thể là Vũ Úc Đông.
Sáu người ngồi chung một chỗ, từ Tống Thời Nhược bắt đầu trước.
Tống Thời Nhược cho mấy thông tin nhắc nhở, thực mau đã đoán được thân phận nữ nghệ sĩ của cô.
Tô Tịch Nhược bào chế đúng cách, hơn nữa Mộ Mộc Trần căn bản đã biết, cũng rất nhanh nói ra thân phận bản thân.
Người cuối cùng là Vũ Úc Đông.
Hình như những lúc đối mặt với người ngoài, biểu tình của Vũ Úc Đông luôn là lạnh hơn một chút.
Anh dựa vào ghế trên, nhàn nhạt nói: "Công việc ngày thường rất bận."
Miêu Tiểu Mỹ ha ha cười hai tiếng: "Đó có phải hay không là người làm kinh tế? Nhìn ăn mặc đồ, tôi đoán anh làm chứng khoán?"
Tự nghĩ biết rõ thân phận của người nào đó, Tô Tịch Nhược chỉ cười không nói. Vũ Úc Đông là nhân viên công ty giải trí Vũ Dã, không có quan hệ với sàn chứng khoán.
Cô phủ định đáp án này, nhưng cô không nghĩ tới, Vũ Úc Đông gật đầu nói: "Có một bộ phận nhỏ là dính tới chứng khoán."
Tô Tịch Nhược: "???"
Chẳng lẽ lúc đi làm Vũ Úc Đông không làm việc đàng hoàng mà đi xào cổ, hình như có chỗ nào không đúng lắm thì phải.
"Một bộ phận nhỏ?"
Khang Gia một nghiêm túc tự hỏi: "Còn có làm thêm nghề gì khác nữa không?"
"Còn có rất nhiều công việc khác." Vũ Úc Đông thừa nhận.
Mộ Mộc Trần trực tiếp nhàn nhạt nói: "Nhân viên công ty giải trí Vũ Dã."
Vũ Úc Đông khẽ nâng mí mắt, cũng lạnh nhạt trả lời: "Đúng vậy, nhưng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ."
Quần chúng bốn phía vây xem, không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy không khí có hơi xấu hổ.
Hình như tính cách của Vũ Úc Đông và Mộ Mộc Trần thật sự không hợp.
Tống Thời Nhược nhút nhát sợ sệt bắt đầu hoà giải: "À, vừa dính đến chứng khoán, lại còn là nhân viên công ty giải trí Vũ Dã, giám đốc bộ đầu tư Vũ Dã?"
"Không phải."
Khang Gia hỏi: "Vậy anh có thể cho thêm thông tin nghề nghiệp hay không?"
Vũ Úc Đông suy nghĩ, nói: "Tôi tốt nghiệp MBA tại Harvard."
Tô Tịch Nhược khiếp sợ nhìn Vũ Úc Đông, MBA Harvard, học sinh giỏi bình thường chưa chắc đã vào được, phải là học sinh xuất sắc nhất mới có thể đi vào.
Không ngờ Vũ Úc Đông lại ưu tú đến như vậy.
Vậy nghề nghiệp của anh ta hẳn là ...
"Giám đốc quản lý?"
Cô suy đoán.
Lúc Vũ Úc Đông nhìn cô, biểu tình trên nét mặt nhiều vài phần dịu dàng: "Xem như vậy."
Miêu Tiểu Mỹ đi theo đoán: "Công ty giải trí Vũ Dã quản lý tầng?"
"Xem như." Vũ Úc Đông không phủ nhận.
Miêu Tiểu Mỹ đi theo trêu ghẹo.
"Nghe nói đãi ngộ của công ty giải trí Vũ Dã rất tốt, thu nhập của giám đốc