Tô Tịch Nhược như là bị mê hoặc vậy, bước nhanh đi đến cạnh Vũ Úc Đông, thẳng đến khi đi qua mới phản ứng lại.
Vũ Úc Đông cũng không chọc thủng cô, dựa theo con đường đạo diễn cho, đã quy hoạch một con đường tốt trên bản đồ, mang theo Tô Tịch Nhược cùng nhau đi.
Thể lực của Vũ Úc Đông là thật sự tốt, nhìn ra được là đã cố ý luyện qua, lúc di chuyển có thể xuyên thấu qua quần áo nhìn thấy đường cong cơ bắp.
Đạo diễn chọn đường đương nhiên không phải thứ gì tốt, một đường toàn là cảnh đẹp chưa khai phá, tuy rằng cảnh sắc rất đẹp, nhưng đường rất khó đi.
Tô Tịch Nhược đã sớm chuẩn bị tâm lý, đem theo một đôi giày thể thao, nhưng vẫn là xem nhẹ sự độc ác của đạo diễn, không ngờ con đường này lại khó đi như vậy, cô đi nửa tiếng đã bắt đầu thở hồng hộc.
Ngày thường cô chưa từng nghiêm túc rèn luyện thân thể, thể lực thuộc loại yếu, là điểm yếu của hầu hết phái nữ, đi đường nhiều sẽ hiện ra tới, hơn nữa thời tiết hiện tại khá nóng, cô hơi hơi thở phì phò, gương mặt biến đỏ.
Vũ Úc Đông không dấu vết nhìn Tô Tịch Nhược.
Dưới ánh nắng tươi đẹp, làn da trắng sứ như nửa trong suốt, mang theo đỏ ửng say lòng người.
Mỹ nhân môi khẽ nhếch, thở gấp, dù cho là rất mệt, nhưng cô cũng vẫn ưu nhã động lòng người.
Điều này chỉ có mỹ nhân mới có.
Vũ Úc Đông không biết cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, phi thường động tâm.
Anh đi đến gần Tô Tịch Nhược, săn sóc kiến nghị: "Có phải rất mệt mỏi hay không? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Tịch Nhược lắc đầu: "Không cần, chúng ta tiếp tục lên đường."
Ở gameshow, thời gian là thứ vô cùng quan trọng.
Dọc theo đường đi đạo diễn cũng không buông tha bọn họ, trên đường thiết kế vài trạm kiểm soát, khảo nghiệm thể lực, thậm chí còn có nhiệm vụ đi vào khu dân cư mượn đồ vật.
Đi hơn một tiếng đồng hồ, Tô Tịch Nhược đã mệt nhừ người.
Cô cảm thấy hai cái đùi hiện tại đã là hết lực, đi vài bước suýt nữa té ngã.
Vũ Úc Đông duỗi tay giúp cô, nắm tay đỡ cô dậy.
Tô Tịch Nhược thở phì phò, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn anh..."
Cô vẫn giữ tư thế nửa té ngã, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, lúc này Vũ Úc Đông đang cúi đầu quan tâm nhìn cô, cô vừa ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai người có vẻ rất gần.
Vũ Úc Đông có thể nhìn thấy da thịt non mịn của Tô Tịch Nhược, ngay cả lỗ chân lông đều không có.
Cùng với ... Anh chỉ cần hơi hơi động sẽ có thể chạm vào ... Đôi môi mềm mại ửng hồng mọng nước kia.
Ánh mắt Vũ Úc Đông chuyển sâu.
Trong con ngươi đen nhánh giống như vừa nảy sinh ra thứ gì đó.
Tô Tịch Nhược giật giật môi, muốn nói cái gì.
Vũ Úc Đông chỉ có thể nhìn đến đôi môi mềm mại mà anh đã tưởng nhớ thật lâu, ở trước mắt anh cứ mở mở đóng đóng, âm thanh bên tai nghe được chính là tiếng thở êm tai của cô.
Anh giống như bị mê hoặc, trực tiếp hôn lên.
Tô Tịch Nhược sợ ngây người.
Cô giật mình đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, không biết tại sao Vũ Úc Đông lại làm như vậy.
Vũ Úc Đông hôn lấy môi cô, giống như một người khát khô hồi lâu, rốt cuộc tiếp xúc tới nguồn nước ngọt mát, gắt gao, không nghĩ buông ra.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, Tô Tịch Nhược phản ứng trước, đẩy Vũ Úc Đông ra.
Vũ Úc Đông lấy lại tinh thần, bị đẩy lảo đảo một chút, lúc sau cười khổ.
Không ngờ anh ở cái tuổi này rồi, mà còn có chuyện hormone lên não, làm ra chuyện như vậy.
Chỉ có thể nói, sức quyến rũ từ mỹ nhân và tình yêu thật sự quá lớn.
Nhưng làm đều làm, cho dù là anh nhất thời xúc động hay là như thế nào, anh đều tính toán đối mặt với chuyện này, anh mềm nhẹ mà nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi anh nhất thời xúc động ..."
Tô Tịch Nhược cúi đầu, xấu hổ không biết nên nói cái gì, tim đập nhanh, màu đỏ ửng lam tới mang tai, trong lòng suy nghĩ nên làm cách nào để cho qua chuyện này.
Vũ Úc Đông hít sâu một hơi, nói với Tô Tịch Nhược: "Anh thích em."
Tô Tịch Nhược bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Vũ Úc Đông.
Thật sự thổ lộ?!
Sau khi thổ lộ, Vũ Úc Đông không có khẩn trương giống như những gì anh nghĩ, mỉm cười nhìn cô: "Như thế nào, rất kỳ lạ hả?"
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nói năng lộn xộn: "Anh, anh thích em, sao ... Sao có thể ... Em, em là mẹ đơn thân có một đứa con trai chín tuổi nha, anh ..."
Cô không biết nên nói cái gì mới đúng.
Tuy rằng cô cũng cảm giác được Vũ Úc Đông cố ý vô tình theo đuổi cô, trong lòng nghĩ một chuyện, nhưng luôn có một âm thanh nhắc nhở cô.
Một người phụ nữ mang theo một đứa bé trai chín tuổi, nhìn ra sao cũng không thấy phù hợp với một người đàn ông có điều kiện ưu tú như Vũ Úc Đông.
Có khả năng Vũ Úc Đông chỉ xuất phát từ lễ phép phong độ tới chăm sóc cho cô mà thôi.
Cô không thể nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại, Vũ Úc Đông chính miệng nói cho cô, anh thích cô.
Cô không còn có lý do nói rằng bản thân cô cảm giác sai rồi.
Tự Vũ Úc Đông bản thân đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, nói trắng những lời này ra với cô.
"Thích không có nhiều lý do như vậy."
Vũ Úc Đông dịu dàng nói, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như nước, nhưng đôi mắt đen nhánh kia như ẩn chứa những thứ gì khác, thuộc về sự cường thế cùng xâm lược của một người đàn ông bị anh che giấu ở phía dưới sự dịu dàng.
"Người anh thích chính là em, thích con người của em."
Tô Tịch Nhược khiếp sợ, đại não trống rỗng.
"Hơn nữa ..."
Giọng Vũ Úc Đông thong thả, lại kéo dài: "Anh mới phát hiện một việc."
Tô Tịch Nhược theo bản năng hỏi lại: "Việc gì?"
"Tuy rằng anh không biết em có thích anh hay không, nhưng em không chán ghét anh."
"Anh ... Anh đang nói cái gì đó?"
"Nếu em chán ghét anh, em đã sớm đẩy anh ra, lại đánh anh một cái tát, đây mới là cách đối xử với những kẻ lưu manh, không đúng sao?"
Vũ Úc Đông nói vô cùng tự tin.
Trước lúc chưa thổ lộ, anh lo lắng rất nhiều, băn khoăn sợ Tô Tịch Nhược sẽ không tiếp nhận anh hoặc là thế nào đó. Nhưng thật sự chờ đến lúc cắn răng nhắm mắt, cái gì đều làm, bỗng nhiên phát hiện, âm thầm không bằng nói trước mặt.
Chuyện so với trong tưởng tượng của anh tốt hơn rất nhiều, anh vô cùng lo lắng, lo được lo mất, đều là bởi vì quá để ý.
"Anh cảm thấy, có khả năng em cũng có chút thích anh."
Vũ Úc Đông lớn mật giả thiết: "Anh không bức em, anh cho em thời gian mấy ngày để suy xét, sau đó em có thể cho anh câu trả lời đươc không?"
Trong đầu Tô Tịch Nhược là một cuộn chỉ rối, chỉ nghĩ rời xa Vũ Úc Đông, càng xa càng tốt, bản thân tìm mội nơi yên tĩnh ngồi chải chuốt mọi chuyện cho rõ ràng.
Nhưng Vũ Úc Đông cố tình không cho cô tránh né.
Anh trực tiếp đi đến tổ camera đã yên lặng nhìn tiết mục thổ lộ của anh hồi lâu, anh quay phim không biết nên làm thế nào cho đúng, Vũ Úc Đông đã lên tiếng đe dọa: "Cut đoạn này, gửi video trực tiếp cho tôi, không thể lưu giữ ở nhà đài."
Tô Tịch Nhược yên lặng nhìn Vũ Úc Đông đi uy hiếp ở tổ camera đi theo phía sau bọn họ, cảm thấy bản thân bị người vây xem toàn bộ quá trình, có loại tự nhiên cảm thấy thẹn.
Vũ Úc Đông nói xong, lại đi trở về gần Tô Tịch Nhược, bình tĩnh tự nhiên nói: "Đi thôi."
Tô Tịch Nhược không bình tĩnh hỏi: "Đi đâu?"
"Đi đến nơi đạo diễn muốn chúng ta đến."
Vũ Úc Đông lấy bản đồ ra đưa cho Tô Tịch Nhược xem: "Cần phải đi nhanh mới tới kịp."
Tô Tịch Nhược: " ... "
Người này một giây trước còn đang thổ lộ, hiện tại lại bình tĩnh kêu cô đi theo?
Cô cảm thấy bản thân thực sự không có công lực mạnh như anh.
Nhưng vẫn còn đang quay gameshow, cô muốn tránh né Vũ Úc Đông cũng không được, hai người còn muốn cùng nhau lên đường, còn muốn cùng nhau hoàn thành kịch bản của đạo diễn.
May mắn, sau đó Vũ Úc Đông không có làm ra chuyện gù khác người, dọc theo đường đi săn sóc chăm sóc cô, hai người cùng nhau đi tới nơi Khổng Khải gọi là địa điểm tập hợp.
Tới nơi tập hợp mà, Tô Tịch Nhược lập tức tránh Vũ Úc Đông, đi đến gần Miêu Tiểu Mỹ làm bộ giao lưu kinh nghiệm.
Vũ Úc Đông bật cười nhìn cô, thật ra hiện tại anh cũng không tính lại bức ép cô cái gì, cũng phải cho người ta một chút thời gian để suy xét, nhưng anh nhìn thấy cô gấp không chờ nổi rời đi như vậy, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.
Sau khi quay xong, Tô Tịch Nhược đều không nhớ rõ bản thân làm cách nào hoàn thành, chỉ cảm thấy trong lòng có chuyện, về phòng gọi video call cho Tô Hoàn mới thanh tỉnh lại đôi chút.
Tô Hoàn xuất hiện trên màn hình di động, bé đang ngồi ở trong phòng, cầm di động cách mặt bé có chút xa, Tô Tịch Nhược thấy không rõ.
"Tô Hoàn, sao hôm nay con lại cầm di động xa như vậy? Mẹ nhìn không thấy rõ mặt con." Tô Tịch Nhược cười nói.
Bên cạnh truyền đến một giọng không thuộc về Tô Hoàn, Hạ Hoài Thụy thò qua tới, vẻ mặt tức giận mà nói: "Chị ơi, hôm nay ở trong trường học, em và Tô Hoàn đánh nhau, Tô Hoàn bị thương trên mặt."
Tô Tịch Nhược hoảng sợ, hít hà một hơi, hỏi: "Bị thương thế nào, có nghiêm trọng không?"
Tô Hoàn lạnh như băng liếc mắt nhìn Hạ Hoài Thụy, nhìn đến mức làm Hạ Hoài Thụy súc súc cổ. Lúc này mới nói với Tô Tịch Nhược: "Dạ con không có việc gì đâu mẹ, chỉ là trên mặt có chút vết xước nhỏ, ngoài ra không có vấn đề gì khác ..."
Tô Hoàn bình tĩnh nói với cô, còn sợ cô không tin, cầm di động đến gần mặt mình.
Tô Tịch Nhược rõ ràng nhìn thấy một bên má trắng nõn của bé có một vết trầy.
Nhưng may mắn là cả gương mặt đều không có vết thương gì trừ một vết trầy trên má, không có vết thương khác.
Cô không yên tâm hỏi: "Thật sự chỉ có chút vết thương như vậy?"
Tô Hoàn gật đầu: "Dạ đúng vậy, mẹ đừng lo lắng cho con."
Tô Tịch nhược thở ra một hơi, hỏi: "Tại sao con lại đánh nhau?"
Hạ Hoài Thụy lập tức bất mãn, nói: "Những người đó mắng Tô Hoàn là đứa trẻ không có ba, thật là chán ghét, nên con nhào vô đập tụi nó tơi tả, Tô Hoàn thấy vậy mới đến giúp con."
Tô Tịch Nhược ngơ ngẩn.
Ba ...