Các đại thần quỳ xuống cầu xin, Lâm Diệu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể khó xử mà đồng ý.
Sau đó cậu càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, Đoạn Tề này sao giống đào xong cái hố rồi chờ cậu nhảy xuống vậy.
Cậu còn cố ý đi hỏi Đoạn Tề.
Đoạn Tề cười mà không nói, còn nói rất nhiều lời tán dương cậu, giống như một con cáo già xảo quyệt.
Việc làm hoàng đế này Lâm Diệu không thuần thục, nhưng cậu ở bên cạnh Tần Chí, mưa dầm thấm đất, không ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy, bởi vậy mặc dù ban đầu có gập ghềnh, nhưng hiệu quả mang lại cũng ngoài dự đoán.
Lâm Duẫn Phù phạm sai lầm lớn, Lâm Diệu ban cho hắn một ly rượu độc, tiễn hắn lên đường, tuyên bố hắn sợ tội tự sát.
Ngô Kiền Cán âm mưu hại vô số người và thị vệ trưởng giết hại Thất hoàng tử bị chém đầu.
Ngày đó bá tánh xem rất đông, đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Những nạn dân ngoài thành tạm thời được sắp xếp ở trong thành, quân đội và lương thực cứu tế lần lượt lên đường, chuẩn bị cứu viện nạn dân của huyện Bạch Giang.
Đường Nhai chủ động xin đi, Lâm Diệu chuẩn.
Sau khi những việc làm của Lâm Duẫn Phù bại lộ, Đường Nhai trong thời gian ngắn giống như già thêm mười tuổi, càng thêm trầm mặc ít lời, cũng không có hùng tâm tráng chí.
Hắn xin đến huyện Bạch Giang, có lẽ cũng là muốn rời xa kinh thành.
Ngoài ra, lễ đăng cơ của tân hoàng và tang lễ của tiên đế cũng khua chiêng gõ mõ mà lên kế hoạch ráo riết.
Để thuận tiện làm việc, Lâm Diệu hiện tại đã vào ở trong cung.
Trước khi đi, Tiểu Thước mới vừa biết được thân phận của cậu, đặc biệt kinh ngạc và khiếp sợ, không ngờ vương gia mấy ngày qua nàng hầu hạ, hiện giờ sắp đăng cơ.
Lâm Diệu vẫn chưa hỏi nàng có muốn vào cung hay không, mà cho nàng rất nhiều ngân lượng, lại đốt khế bán thân, cho nàng tự do để nàng mang theo ngân lượng về nhà chữa bệnh cho mẫu thân, chăm sóc đệ đệ muội muội.
Nàng vẫn còn nhỏ, sau này lớn lên, gả chồng sinh con, thay vì ở trong cung làm cung nữ chỉ có thể chờ già đi.
Tiểu Thước cầm ngân lượng, nhìn khế bán thân bị đốt, vô cùng cảm động, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu vài cái trước Lâm Diệu.
Lâm Diệu đỡ nàng lên, sợ giảm thọ.
Ngôn Tình Sắc
Đất nước không thể một ngày không vua, đại điển đăng cơ cần mau chóng tổ chức.
Đêm trước đại điển đăng cơ, Lâm Diệu đứng trong sân, nghĩ đến Tần Chí không khỏi cảm thấy do dự.
Chuyến đi Hạ quốc lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, cũng không biết Tần Chí sẽ cảm thấy thế nào khi phát hiện hoàng hậu của mình trong nháy mắt biến thành hoàng đế của Hạ quốc.
Lâm Diệu nghĩ rằng hẳn là rất thú vị.
Cậu đứng một lát, sau đó trở lại tẩm phòng viết thư cho Tần Chí, nói cho y các sự kiện phát sinh gần đây, cùng với chuyện ngày mai cậu phải đăng cơ.
Thực tế Lâm Diệu cũng biết, những việc này không cần cậu nói, Tần Chí tự nhiên cũng sẽ biết được, nhưng cậu vẫn nói thêm vài câu.
Cậu nói và Tần Chí nghe được từ nơi khác làm sao có thể giống nhau.
Sau khi lá thư được niêm phong, Lâm Diệu lại nhịn không được cân nhắc, cũng không biết Tần Chí hiện tại có bận không, nếu không bận, y biết những việc này có thể tới tìm mình không?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Lâm Diệu, lại nhanh chóng bị phủi đi.
Tần Chí có quá nhiều việc bận rộn, lại là vua của một nước, hơn nữa Tần và Hạ đường xá xa xôi, cậu đang suy nghĩ gì chứ.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệu cũng thật sự lo lắng, sau khi cậu kế nhiệm hoàng đế Hạ, chẳng lẽ phải tách khỏi Tần Chí? Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể nghĩ ra một giải pháp hoàn hảo cho vấn đề này.
Đột nhiên cảm thấy đế vị này làm người ta hói đầu.
Cậu tới tìm gây phiền phức cho Lâm Duẫn Phù, tại sao bây giờ còn làm mình vướng vào? Nghĩ đến thái tử Hạ quốc còn chưa biết ở đâu ra kia, Lâm Diệu càng đau đầu.
Sinh một đứa không đủ, đứa thứ hai còn bị nhắm đến.
Hôm sau thời tiết quang đãng, ánh mặt trời chiếu rọi, là ngày lành tháng tốt.
Lâm Diệu mặc long bào, mang mũ miện, bước ra khỏi đại điện.
Da cậu trắng nõn, dung mạo tuấn mỹ, lúc này khoác lên long bào, lại tràn đầy khí phách uy nghiêm, không ai dám khinh thường.
Dưới đại điện, tất cả quan viên đứng trên bậc thang quỳ xuống đất dập đầu, chúc mừng tân hoàng đăng cơ.
Sau khi làm lễ đăng cơ, buổi tối Lâm Diệu trở lại tẩm cung, mệt đến mức không còn sức, trực tiếp lăn ra ngủ.
Hạ có rất nhiều vấn đề tồn đọng cần phải giải quyết gấp, Lâm Diệu mỗi ngày làm liên tục, còn cần vài vị sư phụ trợ giúp, không khỏi cảm thấy khổ sở.
Thời gian vội vàng, trong nháy mắt nửa tháng lại qua đi.
Sau mấy trận mưa lớn liên tiếp, nhiệt độ không khí chuyển lạnh.
Lâm Diệu nhận được chiết tử (sổ con) của Đường Nhai gửi từ huyện Bạch Giang, nói hắn dẫn người đi xây đập, mất vài ngày, cuối cùng thành công giải quyết vấn đề lũ lụt.
Hiện tại mưa to ở huyện Bạch Giang đã ngừng, nạn dân chạy trốn cũng lục tục trở về, chuẩn bị xây dựng lại nhà cửa.
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, bá tánh huyện Bạch Giang cũng rất biết ơn hoàng thượng.
Đây là một tin vui, Lâm Diệu xem xong chiết tử, khen vài câu, trên mặt lại không thấy nụ cười.
Đoạn Tề khó hiểu, liền đi thỉnh giáo Ngụy Lăng Dương, hỏi hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, tại sao gần đây buồn bực không vui.
Ngụy Lăng Dương vẻ mặt phức tạp: "Hoàng thượng đây là nhớ bệ hạ và thái tử."
Hắn có thái độ không tốt đẹp lắm với Đoạn Tề, nếu không tại Đoạn Tề, Lâm Diệu vẫn là hoàng hậu của Tần quốc bọn họ, như thế nào sẽ vướng vào những việc này, hiện tại hoàng hậu chia lìa với bệ hạ và thái tử, đều là nhờ Đoạn Tề ban tặng.
Nhưng Lâm Diệu ngoài việc nhớ Tần Chí và Duyệt Duyệt, kỳ thật còn quan tâm đến một chuyện.
Đó chính là từ khi cậu tới Hạ, Tần Chí chỉ hồi đáp lại cho cậu một bức thư, những bức thư sau đó cậu gửi đi đều không có ai trả lời, Tần Chí chưa từng viết cho cậu một bức thư nào.
Lâm Diệu không phải người suy tính thiệt hơn, miên man suy nghĩ, nhưng trong tình huống này, đổi thành ai cũng rõ ràng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Nghĩ đến điều này, Lâm Diệu nào còn có thể cao hứng được.
Cậu thậm chí nghĩ đến khả năng Tần Chí thu vào mấy tiểu yêu tinh, ngày ngày ở trong cung uống rượu mua vui, quên mất cậu.
Tuy rằng biết khả năng này tính rất nhỏ, nhưng nếu xảy ra thì sao? Nói không chừng tính tình của Tần Chí lại đột nhiên thay đổi.
Bằng không tại sao không trả lời một bức thư nào.
Lâm Diệu càng nghĩ càng tức giận.
Dùng xong vãn thiện, cậu nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà nhắc tới Tần Chí: "Trả lời thư khó như vậy sao? Không lẽ bận rộn đến mức cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Hay là thật ra nhân tẩu trà lương*, di tình biệt luyến**..."
*Nhân tẩu trà lương: người đi trà lạnh, so sánh lòng người dễ thay đổi, tình người lạnh nhạt.
**Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
"Lời này của Diệu Diệu là oan uổng ta." Một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười đột nhiên ngắt lời Lâm Diệu: "Ta nhớ ngươi thành bệnh, xử lý xong chính sự liền ra roi thúc ngựa chạy tới đây, hoàn toàn không nhìn thấy những bức thư đó.
Nếu nhìn thấy, nhất định sẽ không thể không hồi âm."
Y nói chuyện, người cũng đã lặng lẽ bổ nhào lên