Nghe tin Thất hoàng tử chết, Lâm Duẫn Phù rất vui sướng đắc ý.
Sinh mẫu của Thất hoàng tử chẳng qua là cung nữ thân phận thấp kém, hắn căn bản không để vào mắt.
Hắn muốn xem, hiện tại không có Thất hoàng tử, đám người Lâm Diệu, Đoạn Tề còn đối nghịch với hắn như thế nào.
Ngày mai nghi thức đăng cơ sẽ được tổ chức, tuyên cáo hắn chính thức kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành hoàng đế Hạ.
Lâm Duẫn Phù vuốt ve bộ long bào cực kỳ nặng dày xa hoa bày trên giá, tràn đầy khí khí phách hăng hái, kiêu ngạo.
Chờ ngày mai khoác lên mình long bào này, ngồi trên ngai vàng quân lâm thiên hạ kia, hắn sẽ là chủ của thiên hạ này, không người nào có thể làm trái ý hắn.
Đám người Đoạn Tề dám chống lại hắn, sau khi hắn đăng cơ, chắc chắn không thể giữ Đoạn Tề.
Về phần Lâm Diệu, hiện tại tuy không thể động đến cậu, nhưng phải đuổi ra khỏi Hạ, vĩnh viễn không được trở về.
Lâm Duẫn Phù càng nghĩ càng khao khát, nụ cười của hắn càng sâu.
Tiên đế làm việc bó tay bó chân, chỉ muốn an nhàn, nhưng hắn thì khác, hắn cầu không chỉ một Hạ quốc này, mà là lãnh thổ càng rộng lớn hơn.
Tần hiện tại thực lực cường thịnh, trước tiên hắn cần phải khiến nội bộ tan rã.
Lâm Duẫn Phù nghĩ, trong đầu thậm chí hiện ra cảnh tượng Tần Chí và Lâm Diệu quỳ dưới chân hắn khóc lóc thảm thiết.
Sảng khoái, thật sự sảng khoái!
Từ lúc hắn sinh ra, chỉ là Tam hoàng tử, bên trên còn có Đại hoàng tử tài đức vẹn toàn.
Nếu không phải hắn dốc hết sức lực, dày công trù tính, ngôi vị hoàng đế này sao có thể đến lượt hắn?
Nhiều năm như vậy, hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Cũng may hoàng thiên không phụ người khổ tâm, cho hắn được như ý nguyện.
Lâm Duẫn Phù đêm nay ngủ rất ngon, có nhiều giấc mơ đẹp, mơ thấy mình lên ngôi hoàng đế, dẫn dắt Hạ, Tề, Nguyên ba nước hợp lực, cùng nhau diệt Tần quốc.
Sau khi Tần diệt vong, Tề, Nguyên căn bản không đáng sợ, nhanh chóng cũng bị thiết kỵ của các chiến sĩ Hạ quốc san bằng.
Hơn nữa, hắn và Đường Nhai cũng rất tốt.
Trong mộng Đường Nhai cũng không biết chuyện mà hắn giấu giếm, hắn cũng sẽ vẫn luôn giấu giếm, đem bí mật vào lăng mộ.
Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, Giải Đồng thật cẩn thận gọi hắn, nói hôm nay đại điển, nên rời giường thay quần áo chuẩn bị.
Lâm Duẫn Phù xoa lông mày ngồi dậy, trong lòng mơ mơ màng màng, nhưng lại cảm thấy những cảnh tượng đó rất chân thật và quen thuộc.
Giải Đồng xem mặt đoán ý, ra lệnh cung nhân ngoài tẩm điện tiến vào.
Các cung nhân bưng chậu rửa mặt chờ, nhanh chóng đi vào, chờ hầu hạ Lâm Duẫn Phù rửa mặt xong, lại thay nhóm người khác bưng những khay tinh xảo nối đuôi nhau vào, trên khay bày miện quan, đai ngọc và những thứ khác.
Lâm Duẫn Phù đứng lên, để các cung nhân hầu hạ thay quần áo.
Tối hôm qua hắn còn khí phách hăng hái, sáng nay không biết sao, ngực giống như nghèn nghẹn, như là có điềm báo chẳng lành.
"Các cửa cung đều bố trí xong chưa?"
Giải Đồng cúi đầu sửa sang lại long bào cho Lâm Duẫn Phù, nói: "Đều phái người canh giữ theo lệnh của ngài."
"Người được phái đi giám sát Đoạn phủ và Lâm Diệu có tin tức hồi báo không?"
"Không có.
Đoạn tướng quân sau khi nhận được ý chỉ của ngài liền đóng cửa chưa ra ngoài."
Lâm Duẫn Phù ngay sau đó lại hỏi rất nhiều hạng mục công việc, mọi thứ đều phát triển theo kế hoạch của hắn, không có gì không ổn và ngoài ý muốn.
Hắn xoa lông mày, thầm nghĩ có lẽ là ảo giác, dù sao cũng đăng cơ xưng đế là sự kiện trọng đại, không thể tránh khỏi hồi hộp.
Long bào phức tạp và nặng nề, cực kỳ khó mặc, chờ Lâm Duẫn Phù rửa mặt chải đầu xong, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, ánh sáng mờ ảo xuyên qua tầng mây bao phủ mặt đất.
Lâm Duẫn Phù phất tay cho cung nhân lui ra một bên, cất bước ra khỏi điện, chuẩn bị xem mặt trời mọc.
Nhưng khi hắn mới vừa ra khỏi tẩm điện, lại chợt có hộ vệ mặc áo giáp từ bên ngoài xông vào với vẻ mặt lo lắng.
"Thái tử điện hạ." Hắn nhìn thấy Lâm Duẫn Phù, nửa quỳ trên mặt đất, cũng thở không ra hơi, vội vàng nói: "Bẩm thái tử điện hạ, việc lớn không ổn! Vương gia và Đoạn tướng quân, mang binh xông vào cung!"
Lâm Duẫn Phù nghe vậy kinh hãi, bước chân lảo đảo, lại vội vàng đứng vững, cao giọng nói: "Đường Nhai đâu? Không phải người của hắn canh giữ cổng cung sao?"
"Đường tướng quân hắn...!hắn cũng đi theo Vương gia cùng tới."
"Nực cười!" Lâm Duẫn Phù bắt lấy vạt áo của người nọ: "Ngô Kiền Cán đâu? Hắn ở đâu?"
Hộ vệ sợ hãi nói: "Ngô thừa tướng còn chưa ra khỏi phủ, đã bị người của Đoạn tướng quân ngăn cản.
Trình đại nhân, Lưu đại nhân bọn họ đều..."
Lâm Duẫn Phù đột nhiên đẩy ra hộ vệ kia, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố, tức giận nói: "Đồ vô dụng! Cút ngay ——"
Hộ vệ không dám nhiều lời, bò dậy nhanh chóng cút xa.
Mà lúc này bên kia, người của Đoạn Tề và Lâm Duẫn Phù va chạm đao kiếm, chém giết nhau.
Quân hộ vệ của Lâm Duẫn Phù không địch lại, lùi dần về phía sau, không thể ngăn cản bước chân của đám người Lâm Diệu.
Lâm Diệu mới đầu không định làm như vậy, cậu định công bố tội ác của Lâm Duẫn Phù lúc hắn đăng cơ.
Rốt cuộc, nếu Đường Nhai đứng về phe Lâm Duẫn Phù, chỉ dựa vào Đoạn Tề chưa chắc có thể tấn công vào.
Nhưng trải qua chuyện của Thất hoàng tử và bức mật thư kia, Lâm Diệu tự tin có thể thuyết phục Đường Nhai.
Đương nhiên sự thật cũng chứng minh như thế, nếu không có Đường Nhai cố ý giúp đỡ, hành động của họ đã không thuận lợi như vậy.
Hiện tại Đường Nhai phản chiến, Ngô Kiền Cán bị nhốt ở trong phủ, Lâm Duẫn Phù bị mất phụ tá đắc lực, kết cục đã định từ đây.
Quân hộ vệ của Lâm Duẫn Phù vừa đánh vừa lui, rốt cuộc cũng đợi được Lâm Duẫn Phù xuất hiện.
Quân hộ vệ liền bảo vệ hắn, hình thành cục diện giằng co với Ngự lâm quân do đám người Lâm Diệu chỉ huy.
Lâm Duẫn Phù vô cùng tức giận: "Đoạn Tề, nhiệm vụ của Ngự lâm quân là bảo vệ kinh thành, không phải binh sĩ riêng của ngươi.
Ngươi dẫn Ngự lâm quân xông vào tẩm cung của ta, chẳng lẽ là muốn tạo phản sao?"
Đoạn Tề vẻ mặt bình tĩnh: "Nhiệm vụ của Ngự lâm quân là bảo vệ bệ hạ.
Nhưng thái tử điện hạ đã làm gì chính mình còn không rõ sao? Với tài đức của ngài, xứng làm vua một nước không?"
"Ta không thể, chẳng lẽ hắn có thể?" Lâm Duẫn Phù chuyển hướng sang Lâm Diệu: "Ngươi đừng quên, di chiếu của tiên hoàng viết như thế nào."
Lâm Diệu bỗng nói: "Nếu di chiếu là giả thì sao?"
Lâm Duẫn Phù cố phản bác nói: "Làm càn! Di chiếu làm sao có thể là giả!"
"Di chiếu không phải do bệ hạ viết, cũng không phải tổng quản bên cạnh bệ hạ ban bố, muốn viết như thế nào, còn không phải do ngươi định đoạt."
Lâm Diệu vừa nói vừa lấy ra một phong thư, giơ lên cao nói: "Ta có một mật thư, do tiên đế tự tay viết, dù ngươi bị oan hay có tội không thể xá, xem liền biết..."
Cậu chưa kịp nói xong, Lâm Duẫn Phù đột nhiên xông tới cướp đi mật thư, cũng nhanh chóng xé nát nó, ném lên không trung.
"Nhìn xem, căn bản không có mật thư nào cả." Hắn khiêu khích mà hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Diệu.
Hắn không ngờ Lâm Diệu lại có thể tìm được mật thư, mật thư kia chắc chắn là tử huyệt của hắn.
Hắn bắt người hầu bên cạnh tiên đế, lật tung hoàng cung cũng không thể tìm thấy, Lâm Diệu lại từ đâu mà có?
Lâm Diệu không chút hoảng hốt, hơi nghiêng đầu nhìn Đường Nhai mặt xám xịt.
Cậu nói cho Đường Nhai nghe về chuyện mật thư và Thất hoàng tử, đối phương còn nửa tin nửa ngờ, nhưng biểu hiện của Lâm Duẫn Phù lúc này, lại cũng đủ chứng minh lời Lâm Diệu đều là sự thật, một tia hy vọng cuối cùng của hắn đối với Lâm Duẫn Phù cũng hóa thành bọt nước.
Lâm Diệu nhìn Lâm Duẫn Phù vẻ mặt kiêu ngạo, vỗ tay, không chút hoang mang mà cười nói: "Vật chứng quan trọng như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ trắng trợn cầm ra để cho ngươi xé bỏ sao?"
"Thật sự bị ta giấu đi từ lâu rồi, thư giả này ta có rất nhiều, ngươi còn muốn xé không?"
Lâm Diệu vừa nói vừa lấy ra một xấp giấy viết thư lớn, giơ lên triển lãm cho Lâm Duẫn Phù xem.
Lâm Duẫn Phù mặt tái xanh, hiển nhiên bị Lâm Diệu làm cho tức giận không nhẹ, phẫn nộ gầm lên: "Lâm Diệu, ta muốn giết ngươi!"
Lâm Diệu nghe vậy lùi về sau, sau khi xác định an toàn, vẫy tay nói với Lâm Duẫn Phù: "Ngươi tới."
Lâm Duẫn Phù tức sắp nổ tung, thậm chí chuyển tầm mắt sang Đường Nhai xin giúp đỡ, ôm một tia hy vọng cuối cùng khẩn cầu nói: "Đường Nhai, ngươi biết Lâm Diệu vẫn luôn nhằm vào ta, mật thư kia không chừng do chính hắn làm giả.
Chẳng lẽ ngươi cũng không tin ta sao?"
Đường Nhai bình tĩnh nhìn Lâm Duẫn Phù, trên mặt tràn đầy thất vọng, bất lực và đau buồn.
"Ta muốn tin ngươi, nhưng ngươi bảo ta làm thế nào tin ngươi? Ta còn không đến mức không nhận ra chữ viết của tiên đế, huống chi ngươi còn phái người ám sát Lâm Diệu, phái binh lính giả làm sơn phỉ giết hại nạn dân, làm giả di chiếu,