Sau khi Lâm Diệu nói xong, Tần Chí liếc nhìn cậu, tâm tình phức tạp, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Hai người sóng vai ngồi trên bãi cỏ, thỉnh thoảng kéo dây diều cho khỏi rơi. Gió thổi xa xa rất mát mẻ, bức tranh này cũng cực kỳ hài hòa tốt đẹp.
Sau khi thả diều xong, Lâm Diệu thu lại diều và dây, hai người ngồi xe ngựa trở về hoàng cung.
Lúc này bóng đêm dần dần buông, mặt đất chạng vạng, cung điện nguy nga nghiêm ngặt yên tĩnh không tiếng động.
Trở lại Trùng Hoa Cung, Thanh Dụ liền nhanh chóng sai người truyền vãn thiện. Dùng qua vãn thiện, Tần Chí phê tấu chương ở bàn, Lâm Diệu có chút mệt mỏi nên đi ngủ trước.
Chỉ là thời gian còn sớm, Lâm Diệu nằm trên giường cũng căn bản ngủ không được. Không biết sao, tầm mắt Lâm Diệu luôn hướng về phía Tần Chí.
Tần Chí ngồi ngay ngắn trước bàn dài, bóng dáng thẳng tắp.
Để tránh ảnh hưởng Lâm Diệu, y chỉ thắp một ngọn đèn. Ánh đèn lay động, phản chiếu đường nét khuôn mặt sắc sảo của Tần Chí một cách hoàn hảo, giống như một tác phẩm điêu khắc đầy ma mị.
Lâm Diệu nhìn liền bắt đầu nghĩ, với tướng mạo này của Tần Chí, hẳn là rất dễ dàng gia nhập giới giải trí. Y không cần làm gì, chỉ cần đứng trên đài, là có thể mê đảo một đám fans.
Không có cách nào, rất nhiều fans kết kiểu tổng tài bá đạo này, huống hồ Tần Chí còn có thân thể cường tráng anh tuấn, khiến người ta không thể cưỡng lại.
Lâm Diệu đắm chìm, cũng căn bản không phát hiện Tần Chí đã đi tới trước mặt mình từ lúc nào.
"Diệu Diệu bị trẫm mê hoặc sao?" Tần Chí đứng trước giường, cười nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu không thể phủ nhận cậu quả thật nhìn Tần Chí đến xuất thần, vì vậy thẳng thắn cười nói với Tần Chí: "Đúng vậy, bệ hạ uy vũ phi phàm. Ta cũng là phàm nhân, khó tránh khỏi sẽ bị mê hoặc."
Tần Chí không ngờ Lâm Diệu sẽ thẳng thắn thừa nhận, trên môi nở nụ cười thật tươi, cúi đầu nhìn vào hai mắt của Lâm Diệu, tràn đầy dụ hoặc mà nói: "Nếu Diệu Diệu thích, trẫm sẽ là của ngươi." (Công phu nịnh vợ của anh ngày càng cao ('꒳'∗) )
Lâm Diệu lúc này không nói chuyện, lười biếng ngáp một cái, dời tầm mắt, xê dịch cho Tần Chí nằm ngủ.
Tần Chí lên giường, động tác quen thuộc tự nhiên mà ôm Lâm Diệu vào lòng, cũng không hỏi thêm.
Y có thể cảm giác được kể từ sau đêm ở Vĩnh Hoa Điện, thái độ của Lâm Diệu đối với y có thay đổi rất lớn. Mà với y, Lâm Diệu cũng không giống bất kỳ ai. Y muốn cùng Lâm Diệu bên nhau suốt cuộc đời này, cho nên đợi lâu hơn cũng không sao.
Lâm Diệu bị Tần Chí ôm, tuy rằng hai người tiếp xúc thân mật, lại cũng không nghĩ phải làm cái gì.
Không khí ấm áp yên tĩnh, Lâm Diệu không biết sao, thế nhưng đột nhiên sinh ra cảm giác như lão phu lão thê (vợ chồng già). Cách cậu và Tần Chí ở chung hiện tại, không khác mấy so với lão phu lão thê.
Lâm Diệu nghĩ liền thở dài, không ngờ lăn đi lộn lại, cuối cùng mình vẫn thua trong tay Tần Chí, cũng không biết đây có phải là nghiệt duyên hay không.
Vừa nghĩ tới đây, cậu liền cảm giác được tay Tần Chí đột nhiên tiến vào trong áo sờ bụng cậu.
"Làm gì vậy?" Lâm Diệu cách chăn gấm vỗ vỗ tay Tần Chí.
Tần Chí vuốt cái bụng hơi căng phồng của Lâm Diệu, ý nghĩ bị lãng quên kia đột nhiên tràn ngập trong đầu, khiến y hoàn toàn không thể làm ngơ.
"Diệu Diệu." Tần Chí như suy tư gì mà trầm ngâm nói: "Ngươi nói ngoại trừ tăng cân, có thể còn có một khả năng khác không?"
Tần Chí vừa sờ bụng cậu vừa nói, giọng điệu cũng lộ ra thâm ý, Lâm Diệu sao có thể không hiểu y đang ám chỉ cái gì.
Cậu nhất thời có chút kinh hãi, phản ứng bản năng là muốn phủ nhận: "Sao có thể? Không trùng hợp như vậy chứ?"
"Trẫm cũng chỉ suy đoán." Tần Chí nghe không ra cảm xúc nói: "Ngày mai nên truyền thái y đến xem đi."
Lâm Diệu nghe xong chịu đả kích, sau một lúc lâu không lấy lại tinh thần, tâm sự nặng nề gật đầu đồng ý.
Trước đây cậu theo bản năng không hề nghĩ đến hướng này, rốt cuộc đã làm nam nhân hơn hai mươi năm, đâu dễ dàng thay đổi quan niệm như vậy.
Nhưng lúc này nghe Tần Chí nói, cậu đột nhiên cảm thấy không thể loại trừ khả năng đó.
Nhưng mà nghĩ đến mình có khả năng thật sự mang thai, còn vác cái bụng to, Lâm Diệu liền có chút tuyệt vọng.
Cậu đã tạo nghiệt gì, tại sao cố tình xuyên thành Đệ Hôn có thể mang thai sinh con?!
Tần Chí giống như cũng đồng cảm, xoa đầu Lâm Diệu an ủi.
Đêm nay Lâm Diệu bị bao trùm bởi nỗi lo có thể mang thai, trằn trọc cả đêm ngủ không ngon giấc. Còn gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, mơ thấy mình dẫm vào vết xe đổ của pháo hôi, bụng to và bị Tần Chí hành hạ cho đến chết.
Cậu vừa đau lại vừa sợ, nhưng mặc cho cậu cầu xin Tần Chí như thế nào, Tần Chí vẫn trước sau thờ ơ, ánh mắt nhìn cậu cực kỳ lạnh nhạt tàn nhẫn.
Khi cậu bị cơn ác mộng đánh thức, vị trí bên cạnh không có ai, Tần Chí đã sớm đi thượng triều.
Lâm Diệu mơ màng ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua trong lòng còn có chút sợ hãi. Cậu cúi đầu nhìn bụng của mình, tâm tình phức tạp, sau một lúc lâu vẫn gọi Thanh Dụ đi mời Ngô Dung tới một chuyến.
Chết sớm hay muộn gì cũng là chết, Lâm Diệu không định trốn tránh chuyện này, cậu phải biết kết quả càng sớm càng tốt, cũng phải tính toán càng sớm càng tốt.
Khi Ngô Dung tới, Lâm Diệu đã qua loa dùng tảo thiện, thay quần áo chải tóc, nhưng vì tối hôm qua ngủ không ngon, thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Lâm Diệu bảo người hầu lui ra ngoài phòng, chỉ để lại Ngô Dung một mình khám.
Ngô Dung gác xuống hòm thuốc, cung kính hỏi: "Quý quân không khoẻ ở đâu? Có triệu chứng như thế nào?"
Lâm Diệu nghiêm túc suy nghĩ, thành thật đáp: "Từ khi nghịch tặc Trịnh Tu Khải bị bắt, khẩu vị trước sau không tốt, không thích ăn nhiều dầu mỡ, nhưng trong khoảng thời gian này đã ổn. Ngoại trừ thích ngủ ra, mặt khác cũng không khó chịu."
Ngô Dung trầm ngâm lắng nghe, lại tiếp tục bắt mạch cho Lâm Diệu. Hắn bắt mạch rất lâu, càng khám càng cẩn thận nghiêm túc.
Cuối cùng vẻ mặt vui mừng mà quỳ xuống đất cười nói: "Chúc mừng quý quân, chúc mừng quý quân, ngài đây là có hỉ!"
Khóe miệng Lâm Diệu run rẩy, như bị sét đánh, run giọng hỏi: "Ngươi xác định? Việc này không thể đùa được."
"Vi thần xác