Lâm Diệu đi gặp cung nữ ở Đông Cung.
Bề ngoài nàng là cung nữ, nhưng bên trong lại là quân cờ quan trọng mà Tần Chí đưa vào hoàng cung Hạ.
Các mệnh lệnh của Tần Chí đều do nàng phân phó xuống.
Để tránh thu hút sự chú ý của mọi người, Lâm Diệu cố tình đi vòng một đoạn đường, sau khi cắt đuôi đám người mà Lâm Duẫn Phù phái tới theo dõi cậu, mới bí mật đến điểm hẹn.
Cung nữ kia tên là Hồng Anh, tướng mạo bình thường, động tác lại gọn gàng và thận trọng, sau khi xác nhận lệnh bài Lâm Diệu mang theo, cung kính hành lễ.
Lâm Diệu hỏi nàng một số chuyện trong cung, Hồng Anh cũng thành thật trả lời.
"Việc thái tử xử trí nạn dân gây bất mãn cho một số quan viên, nô tỳ còn biết, thái tử dường như phát sinh tranh chấp với Đường tướng quân.
Nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, tiên đế để lại di chiếu, bởi vậy người ủng hộ hắn vẫn chiếm đa số, Thất hoàng tử cũng không đủ tạo thành uy hiếp."
Lâm Diệu hơi sửng sốt, Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai phát sinh tranh chấp? Cậu suy nghĩ một chút, nhanh chóng bỏ qua việc này.
"Ngươi có biết về mật thư không?"
"Mật thư là chuyện trọng đại, tạm thời không ai trình lên." Hồng Anh nói tiếp: "Nô tỳ sẽ liên hệ những người khác, hiện tại hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, thái tử cũng đang tìm mật thư, có lẽ có người lấy được không dám lộ ra ngoài.
Nếu tìm được mật thư, nô tỳ sẽ sai người bí mật đưa cho ngài."
Ngụy Lăng Dương canh gác, hai người nói thêm vài câu, nhanh chóng chia ra, để tránh bại lộ hành tung.
Kỳ thật nếu không phải trường hợp khẩn cấp, Lâm Diệu cũng sẽ không liên hệ Hồng Anh.
Nhưng Lâm Duẫn Phù sắp đăng cơ, cậu nóng lòng muốn lấy mật thư càng sớm càng tốt.
Ngoài ra, Lâm Diệu cũng nghĩ biện pháp tìm vị quốc sư đã giúp Lâm Hầu Đình tu đạo, cái chết của Lâm Hầu Đình không thoát được liên quan với hắn, nhưng người này rất có thể đã bị Lâm Duẫn Phù diệt khẩu.
Gặp Hồng Anh xong, Lâm Diệu liền chuẩn bị thuận đường đi gặp Thất hoàng tử.
Ai ngờ vòng qua Ngự Hoa Viên, khi vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, lại đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên sau hòn non bộ.
Đó là Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai.
Nhớ tới chuyện Hồng Anh đề cập Lâm Duẫn Phù tranh chấp với Đường Nhai, bước chân Lâm Diệu dừng một chút, chuẩn bị nghe xem họ đang nói về điều gì.
Sau hòn non bộ, Đường Nhai bị Lâm Duẫn Phù vội vàng đuổi theo ngăn lại, vẻ mặt vẫn còn tức giận.
Lâm Duẫn Phù thở hồng hộc nói: "Đường Nhai, ngươi đừng đi, ngươi nghe ta giải thích."
"Giải thích? Giải thích cái gì?" Đường Nhai cả giận nói: "Giải thích lúc trước ngươi làm cách nào giải trừ hôn ước của ta và Lâm Diệu, trăm phương nghìn kế hãm hại, còn đánh thuốc mê hắn? Hay giải thích ngươi rõ ràng nói mang nữ nhân kia vào Đông Cung chỉ vì chặn miệng các đại thần, lại bị ta bắt gặp ngươi và nàng tằng tịu với nhau? Ngươi nói đi, ta muốn nghe xem, ngươi muốn dùng lý do gì thoái thác lừa gạt ta."
Lâm Duẫn Phù vẻ mặt ảo não bực bội, lại không thể không kiên nhẫn trấn an Đường Nhai.
Hắn cũng không ngờ Đường Nhai sẽ bắt gặp loại chuyện này, còn khiến Đường Nhai nghe thấy những điều không nên nghe.
Đều do nữ nhân ngu xuẩn kia, lại ôm lấy hắn nhắc tới chuyện cũ.
"Ta thừa nhận, đêm đó đích thực đã đánh thuốc mê Lâm Diệu đưa hắn đến giường của ngươi, nhưng đó là bởi vì ta biết ngươi cũng sẽ không phát sinh cái gì với hắn.
Đường Nhai, ta đều là vì thích ngươi, muốn cùng ngươi ở bên nhau mới làm như vậy.
Ngươi nghĩ xem sau khi chuyện đó xảy ra, nương của ngươi không phải đồng ý ngươi từ hôn sao? Ta không làm như vậy, chúng ta sao có thể ở bên nhau?"
Lâm Duẫn Phù nắm chặt áo Đường Nhai, để tránh hắn phẫn nộ rời đi, vừa hoảng loạn giải thích nói: "Còn chuyện vừa rồi, ta biết, đều là ta sai, ta là tên khốn.
Nhưng đều là nữ nhân kia câu dẫn ta, ta nhất thời không thể kìm lại được.
Ta bảo đảm, ta bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện này nữa, ta sẽ đuổi nữ nhân kia ra khỏi cung ngay bây giờ."
"Đường Nhai, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Chỉ là lần này thôi?"
Lửa giận cuồn cuộn trong lòng Đường Nhai, nhớ lại màn vừa rồi, chỉ cảm thấy thần hồn tan nát.
Hắn thất vọng đến cực điểm nói: "Chuyện tới hôm nay, ngươi còn nói dối.
Nếu ngươi không cho phép, nàng ta dám câu dẫn ngươi, bò lên giường ngươi sao? Lâm Duẫn Phù, miệng ngươi bây giờ còn có nửa câu nói thật sao?"
Sau khi từ Tần trở về, hắn càng ngày càng không hiểu Lâm Duẫn Phù.
Đối phương giống như đã thay đổi hoàn toàn thành người khác.
Lâm Duẫn Phù ngơ ngác nhìn Đường Nhai, sau một lúc lâu lại khẩn cầu: "Vậy...!ta nói cho ngươi sự thật, ngươi có thể tha thứ ta sao?"
Đường Nhai trầm khuôn mặt không nói.
Lâm Duẫn Phù biết rõ không lừa được Đường Nhai, chỉ có thể bất lực nói: "Không lâu trước đây, chuyện phụ hoàng muốn triệu Lâm Diệu về Hạ ngươi cũng biết, ông ta rõ ràng muốn phế truất ta.
Ta cần cù xử lý chính sự, vì Hạ cúc cung tận tụy, ông ta lại còn nhớ tới một con tin bị đưa đi.
Còn có Thất hoàng tử kia, cũng có rất nhiều người bên phe hắn.
Đường Nhai, ta đây nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.
Ta chỉ nghĩ, không chừng ta có con nối dõi thì có thể xoay chuyển tình thế hiện tại.
Những đại thần đó mỗi lần đều nói tới chuyện của chúng ta, ta mệt mỏi."
"Nhưng hiện tại ta suy nghĩ cẩn thận, ta biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này, được không?"
Đường Nhai thở nặng nề, hồi lâu không nói chuyện, hắn bình tĩnh nhìn Lâm Duẫn Phù: "Nếu trong tay ta không có quân quyền, ngươi vẫn ăn nói khép nép với ta như vậy sao?"
Hắn không nói, khi hắn và Lâm Duẫn Phù quyết định ở bên nhau, rõ ràng nghĩ đến chuyện sẽ không có con nối dõi, Lâm Duẫn Phù lúc ấy còn cười nói nhận nuôi là tốt rồi, nhưng tại sao trong nháy mắt lại thay đổi?
Lâm Duẫn Phù nghe vậy ôm chặt Đường Nhai, giọng điệu chân thành: "Đường Nhai, ta yêu ngươi, không liên quan gì đến thân phận của ngươi.
Từ trước đến nay ngươi rất tốt với ta, lần này cũng tha thứ cho ta nhé?"
Lâm Diệu nấp sau non bộ, nghe lời này quả thật ngẩn người.
Lúc trước cậu kỳ thật còn ngạc nhiên pháo hôi rõ ràng nhát gan sợ phiền phức như vậy, làm sao có dũng khí leo lên giường Đường Nhai, nguyên lai có chuyện như vậy? Vậy Lâm Duẫn Phù này giấu cũng thật sâu.
Cậu không khỏi nhớ tới lúc ấy ngẫu nhiên nhìn thấy một bình luận, bình luận kia nói Lâm Diệu có thể là bị Lâm Duẫn Phù hãm hại, chỉ tiếc Lâm Duẫn Phù là nhân vật chính, không ai tin bình luận của hắn.
Ngoài ra, việc Lâm Duẫn Phù đội nón xanh cho Đường Nhai cũng làm Lâm Diệu rất khiếp sợ.
Tuy nói cổ đại tam thê tứ thiếp rất bình thường, nhưng Lâm Diệu đọc nguyên tác biết, Đường Nhai là khiết phích, hắn căn bản không thể dung thứ cho ái nhân và những người khác ở bên nhau.
Lâm Duẫn Phù này thật